Quỷ Bí Chi Chủ

Nữ hải tặc


trước sau

Klein có một nỗi tò mò nhất định đối với kết quả của cuộc thăm dò, nhưng hắn không hỏi han gì thêm mà vượt qua phòng thuyền trưởng, bước xuống cầu thang.

Vài giây sau, hắn cảm thấy cổ họng ngứa rát, đành phải chống tay trước miệng ho húng hắng mấy tiếng.

Klein cũng chẳng ngạc nhiên trước việc này vì đây là một tình trạng tất yếu. Tối qua hắn đã mang Bình Độc Tố Sinh Học trên người quá hai giờ, mãi tới đêm khuya vắng vẻ, xác nhận rằng ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ và đoàn thủy thủ không có ý định tấn công mình, hắn mới cất món vật phẩm này vào trong vali đen. Bi kịch làm sao, hắn ngã bệnh.

Đương nhiên, thời gian hắn mang Bình Độc Tố Sinh Học trong người không tính là quá dài. Cơ thể hắn vẫn chưa rơi vào tình trạng suy yếu mà chỉ bị bệnh nhẹ, cổ họng hơi sưng đau.

Đang bước chầm chậm từ đằng sau, Cattleya trông thấy cảnh ấy nhưng cũng không lấy làm lạ. Ngược lại cô còn cho rằng thế mới là bình thường.

Biết vật phẩm thần kỳ luôn có hiệu quả trái chiều chính là thường thức chung của bất cứ một Người Phi Phàm hiểu biết nào. Hơn nữa họ còn học theo bảy đại Giáo hội, gọi chung những loại vật phẩm thần kỳ có tác dụng phụ cực kỳ nghiêm trọng và khó mà thường xuyên mang trên người là Vật Phong Ấn.

Nguyên nhân Cattleya bán hay đổi vô số vật phẩm thần kỳ cấp độ thấp hoặc trung đi, một là vì cô muốn tăng cường năng lực sinh tồn của bản thân, hai là các tác dụng phụ từ đủ loại vật phẩm thần kỳ thật sự quá phiền phức. Thường tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa, thậm chí một số tác dụng phụ còn chồng chất và đồng bộ với nhau, sinh ra hiệu quả trái chiều tồi tệ hơn gấp bội. Vì thế, đối với một Người Phi Phàm, bất lợi đã vượt xa lợi thế.

Cô phát hiện ra Gehrman Sparrow trang bị rất nhiều vật phẩm thần kỳ, vũ khí phi phàm và bùa chú chứa linh tính cho mình đến tận chân răng. Ngoài kinh ngạc ra, cô còn suy đoán xem hắn sẽ chịu đựng loại tác dụng phụ nào. Xem ra hôm nay chỉ là tạm thời sinh bệnh.

Đang bước đi ung dung trên boong, Klein trông thấy Frank Lee. Anh ta vẫn mặc áo sơ mi trắng phối với quần yếm, ống tay áo vén lên rất cao. Cánh tay anh ta dính đầy bùn bẩn như chẳng hề sợ hãi cơn gió lạnh lẽo thổi tới từ bầu trời trong veo.

“Chào buổi sáng, Gehrman.” Frank nhiệt huyết khua tay, “Đến đây, thử thành quả mới nhất của tôi xem. Đây chắc chắn là thứ đồ đáng được hoan nghênh nhất trên biển luôn!”

Vừa nói, anh ta vừa giơ tay còn lại lên. Nắm trong lòng bàn tay là một loại cá biển to dày không rõ chủng loại.

Không, ta không muốn biết ngươi mới lai tạo ra loại “quái vật” gì đâu… Klein dừng chân, liếc nhìn với biểu cảm lạnh lùng.

Song Frank Lee lại chẳng cảm thấy vẻ mặt ấy có gì quái lạ. Anh ta rút một cái lưỡi lê từ bên hông ra, chọc vào con cá biển và rạch một đường.

Máu chảy ra tòng tọc, rơi đúng vào ca bia cỡ lớn đặt dưới nền đất nhưng chẳng có tí mùi máu tanh nào.

“Ngửi thấy không? Quả là một mùi hương đầy cuốn hút mà!” Frank Lee khép hờ mắt, cuồng nhiệt hô, “Đây là một loại cá sống bằng rượu vang đỏ thay vì máu. Nhờ thế mà loại rượu này bao hàm rất nhiều chất dinh dưỡng!”

“…” Klein nhận ra mình đã câm nín.

Frank hưng phấn nhìn các thủy thủ chung quanh, đoạn nói với Gehrman Sparrow:

“Anh có biết chuyện đau đầu nhất trên biển là gì không? Chính là hết sạch rượu mà không thể cập bờ! Chỉ cần loại cá này có thể sinh sản nhanh chóng, trở thành nhu yếu phẩm của đại dương, thì có đi tới bất cứ chân trời góc bể nào chúng ta cũng chẳng sợ bị hết rượu. Nhân đây thì chúng sẽ được phân chia theo loại rượu. Con thì Lyrenze, con thì Nepos, có loài chứa rượu vang đỏ, có loài sản xuất bia. Mà bia thì nhất định phải làm từ cá mập hoặc cá voi rồi, không thì sao mà đủ uống được!”

Chẳng phải chuyện đau đầu nhất chính là thiếu nước ngọt sao? Đương nhiên, hầu hết các người đều dùng bia thay nước vì nó không dễ bị hỏng… Đám cá tội nghiệp… Klein đang cân nhắc nên đáp lời Frank kiểu gì thì ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đã băng qua boong tàu vượt lên trước hắn, hỏi lái chính của mình:

“Nina đã chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi, cổ đã uống hết một bình Nepos!” Frank chỉ vào một cái bóng thành hình bởi cánh buồm.

Thứ mang tên chuẩn bị chính là uống một bình Nepos – đặc sản của Feysac ấy á? Loại Nepos có thể châm ra lửa kia đó hả? Klein chợt cảm thấy quý cô được lái chính của con tàu gọi là Nina kia có vẻ là người Feysac.

“Thuyền trưởng, tôi muốn thêm một bình rượu Máu Sonia nữa cơ!” Trong bóng tối, hình bóng một người phụ nữ bỗng đứng dậy bước ra.

Cô ta cao hơn 1m8. Mái tóc vàng buộc lòa xòa thành đuôi ngựa. Ngũ quan không quá nổi bật nhưng có điểm đặc trưng của người Feysac với nước da trắng và đôi mắt nhạt.

Quý cô tên Nina này mặc một bộ quần áo bó liền một mảnh được may bằng da cá, phô bày toàn bộ dáng người nóng bỏng.

Loại phong cách này vốn đã khá gợi cảm, mà bộ ngực của Nina còn lớn hơn hẳn kích thước bình thường. Có thể hiểu rõ đám hải tặc đang nhìn về phía này nghĩ gì.

Klein vốn cũng hơi ngượng và chỉ muốn dời mắt đi ngay. Song nghĩ tới chuyện chắc chắn Gehrman Sparrow không phải một kẻ ngây ngô như thế, hắn đành phải ép tầm mắt trống rỗng nhìn thẳng vào mặt Nina.

“Gehrman, đây là thủy thủ trưởng của chúng tôi, Nina! Cổ cũng kiêm luôn chức phụ tá của hoa tiêu. Haha, Danh sách của cổ tên là “Nhà Hàng Hải” đấy!” Frank Lee vẫn giới thiệu một lèo không thèm che giấu.

Trừ phần chuyên nghiên cứu cách lai giống giữa các chủng loài ra, vị ‘Chuyên Gia Độc Tố’ này khá chất phác đấy chứ… Mình nhớ ra rồi, quý cô tên Nina này được treo thưởng 3600 bảng, biệt hiệu là ‘Sát Thủ Đáy Biển’. Hầy, nhìn nhiều lệnh truy nã quá, thành ra có vài cái tên không nhớ ra ngay được… Klein nhìn thẳng vào mắt Nina, bình thản gật đầu.

“Chào buổi sáng, quý cô.”

Nina cười, liếc lên liếc xuống đánh giá Klein:

“Chào buổi sáng nhé, ngài Sparrow.

Tôi là tôi rất tò mò, có đúng ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ quyến rũ hệt như

lời đồn không?”

Là một nữ hải tặc trường kỳ lăn lộn trong giai cấp trung và hạ lưu, cô ta luôn thẳng thắn và bộc trực đối với cả đàn ông lẫn phụ nữ mà không hề xấu hổ. Vốn cô ta còn định hỏi thẳng Gehrman Sparrow rằng mình có thiếu sức quyến rũ không, hay đối phương chính là loại hình lãnh đạm nên mới hoàn toàn coi nhẹ và không phản ứng gì. Nhưng sau khi cất nhắc đến việc người đang đứng trước mặt mình là một kẻ hùng mạnh, một nhà thám hiểm suýt săn ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ thành công, thậm chí là một tên điên có thể rút súng xả đạn bất cứ lúc nào, cô ta đành phải lý trí ghìm những lời trêu ngươi kia lại, lòng vòng hỏi sang chuyện ‘Trung Tướng Bệnh Tật’.

…Tôi biết phải trả lời cô thế nào đây? Klein trầm mặt, đáp:

“Tiền thưởng của ả cực kỳ quyến rũ.”

Nina ngẩn ra một giây. Không biết phải tiếp lời chủ đề này kiểu gì, cô ta đành chuyển nhìn ‘Thượng Tướng Ánh Sao’:

“Thuyền trưởng, giờ chúng ta bắt đầu được chưa?”

Trong đầu Cattleya đang vô thức lóe lên số tiền thưởng của mình, cô gật đầu với Nina:

“Bắt đầu đi.”

Cô vừa dứt lời, Nina đã nhanh chân bước tới mép thuyền, khẽ chống tay phải rồi nhảy thẳng vào trong biển rồi bơi xuống hệt như một con cá biển lớn màu đen.

Cùng lúc, có vài tiếng nước văng tung tóe. Mấy thủy thủ cũng nhảy xuống biển để bơi theo phối hợp tác chiến với cô ta.

Đây… Chỉ vừa nói bắt đầu xong là nhảy thẳng xuống không nghĩ ngợi gì luôn… Quý cô này quả là có khí chất của Giáo hội Bão Táp, không hổ Người Phi Phàm đường tắt ‘Thủy Thủ’ mà… Klein nhìn ra ngoài con thuyền, không nhịn được lại ho khan hai tiếng.

“Anh ốm à?” Frank Lee hỏi thẳng.

Klein lẳng lặng gật đầu:

“Hơi hơi.”

Frank Lee ngẫm nghĩ gì đó rồi chẳng nói chẳng rằng quay lại khoang thuyền, không biết anh ta đi đâu.

Đứng bên cạnh, ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya đẩy gọng kính mắt nặng nề, mỉm cười:

“Frank là ‘Chuyên Gia Độc Tố’, nhưng cũng là một bác sĩ xuất chúng đấy.”

Quả nhiên là đường tắt ‘Kẻ Trồng Trọt’… Klein không hỏi nhiều. Hắn đứng đó đợi Nina thăm dò sơ bộ.

Nhận thấy bầu không khí trở nên yên tĩnh đến mức lúng túng, Cattleya đành tiến lên vài bước, vờ như thuận miệng:

“Một ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi tuyến hàng hải chuyên đánh bắt cá voi.”

“Khoảng cách đến vùng biển kia còn tốn ít nhất một tuần đi đường à?” Klein suy ngẫm rồi hỏi.

“Đó là trong trường hợp chúng ta đi dọc theo tuyến hàng hải đánh bắt cá voi. Trên thực tế, nó sẽ dẫn lên hướng bắc và ngày càng quanh co hơn. Tôi biết một tuyến hàng hải bí mật, có thể giúp chúng ta đến được vùng biển mà anh muốn tới chỉ trong hai, ba ngày.” Ánh mắt Cattleya xuyên qua thấu kính dày mà nhìn thẳng vào đôi đồng tử của Klein, tựa như muốn tìm hiểu xem hắn biết được bao nhiêu về vùng hải dương nguy hiểm cùng cực kia.

Klein suy tư đôi chút rồi chỉ đáp đơn giản:

“Rất tốt, đây chính là điều tôi muốn.

Ngoài ra, nước của vùng biển kia càng tiệm cận hư ảo hơn là hiện thực.”

Cattleya trầm ngâm thu hồi tầm mắt rồi nhìn về cửa vào khoang thuyền.

Frank Lee bình bịch chạy ra, cầm trên tay một quả táo xanh biếc.

“Đây là một thành quả khác của tôi. Nó được lai giống từ thuốc và trái cây nhằm giúp cho việc hấp thụ thuốc mang nhiều tính thưởng thức hơn!” Cười tươi roi rói, anh ta đưa quả táo cho Klein.

…Mình chỉ sợ ăn nó vào thì bệnh sẽ càng nặng thêm thôi… Klein đưa mắt nhìn ‘Thượng Tướng Ánh Sao’. Thấy cô khẽ gật đầu, hắn đành trong lòng miễn cưỡng bề ngoài bình thản nhận quả táo nọ, cắn một miếng.

Nó có vị của một quả táo bình thường, chỉ là mọng nước hơn, thịt quả bên trong mềm xốp hơn.

Ăn mấy miếng, Klein nhận ra cổ họng tự dưng hết đau rát, cơn ho khan cũng biến mất tự bao giờ.

Phải nói rằng nó quá ư là thần kỳ luôn… Chỉ cần không động tới động vật và nhân loại, hẳn Frank Lee sẽ là một thiên tài được Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất đặc biệt coi trọng. Xui thay, cuối cùng hắn lại biến thành một tên ác ma như vậy… Klein nhìn vị ‘Chuyên Gia Độc Tố’, thong thả nói:

“Khỏi rồi.”

“Tốt quá.” Frank cũng chẳng tự khen mình, lại bắt đầu tùy ý giới thiệu đám hải tặc trên boong tàu cho Klein.

Sau một hồi lâu, Nina và những thủy thủ cùng phối hợp tác chiến nổi lên mặt nước, quay lại thuyền.

Cô ta cầm trong tay một thanh kim loại nát bét và gỉ sét đến nỗi không nhìn ra nổi hình thù ban đầu, cùng với một nắm bùn đất đen rắn chắc phủ đầy lỗ như tổ ong. Cô ta phàn nàn với ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya:

“Thuyền trưởng ạ, vốn chẳng có cái giếng sâu và lớn nào dưới đáy biển hết!

Cái miệng giếng kia còn chẳng to bằng vòng ngực của tôi cơ!

Đương nhiên là nó rất sâu và tối, chẳng biết cất giấu cái gì trong ấy nữa.”

Cô ta khua tay ra trước.

“Phóng đại là đặc trưng chung của hải tặc và nhà thám hiểm rồi.” Cattleya khẽ gật đầu, không dùng cụm từ “khoác lác”.

Đường kính miệng giếng chỉ nhỏ vậy thôi sao? Klein ngờ vực nhìn mấy đồ vật trong tay Nina, lịch sự dời mắt khỏi vài vệt nước đang chảy trên người cô ta.

Ánh nhìn của Cattleya cũng đồng bộ với hắn, cô mở lời:

“Kể chi tiết đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện