Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 3 - Chương 225: Thỉnh cầu của Danitz


trước sau

Đã đến Bayam rồi cơ à? Nghe vậy, Klein đứng lên đưa mắt nhìn ra ngoài, trông thấy bến cảng tư quen thuộc của Quân Phản Kháng.

Hắn không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ bình thản đáp:

“Nhanh hơn tôi tưởng.”

Nhanh hơn hắn tưởng tận ba giờ đồng hồ!

“Tôi cũng thấy nhanh hơn mình dự đoán.” Edwina dời mắt đi, đồng tình với Gehrman Sparrow.

Nhưng mấy chi tiết này cũng chẳng quan trọng… Klein cúi đầu, tỏ vẻ lơ đãng lật qua mấy trang còn lại của “Sách về Ba Thế Giới” rồi mới đưa trả ‘Trung Tướng Núi Băng’:

“Buổi thảo luận đến đây là kết thúc.”

Edwina lặng thinh nhìn cuốn sách. Cô hơi hé miệng ra, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời nào.

Cô nhận “Sách về Ba Thế Giới” rồi đặt nó lên bàn, xong lập tức đứng dậy cúi chào:

“Tôi rất mong chờ được trao đổi thêm với anh trong tương lai. Vốn kiến thức sâu rộng về lịch sử cổ đại của anh rất đáng được ngưỡng mộ.”

Với tính cách của chính Klein, hắn sẽ nói mấy câu khiêm tốn, đồng thời khen ngợi ‘Trung Tướng Núi Băng’ cũng rất uyên bác. Đáng buồn làm sao, hiện giờ hắn đang là Gehrman Sparrow, một nhà thám hiểm điên cuồng. Thế nên, hắn chỉ đáp lại bằng cái gật đầu và bảo:

“Chúng ta là cộng tác viên.”

Nghĩa là sau này vẫn còn cơ hội.

Hắn không nói gì thêm mà rời phòng thuyền trưởng. Trở lại phòng mình, hắn nhàn nhã cất đồ vào vali, đợi tới lúc Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim cập bến cảng thì đi thẳng xuống boong tàu.

Lúc này, có biết bao nhiêu thuyền viên tụ tập quanh boong, bao gồm ‘Nhà Ẩm Thực’ Blue Walls, ‘Ca Sĩ’ Orpheus, ‘Nơ Hoa’ Jodeson. Phần lớn đều là các thủy thủ cấp cao trong hàng ngũ hải tặc với số tiền thưởng khá lớn.

Họ nở nụ cười chân thành trong lúc vẫy tay chào tạm biệt Klein, nom nhiệt tình lạ thường. Trong đám người ấy, ‘Da Sắt’ và ‘Thùng Phuy’ còn kích động ra mặt, đến mức hát vang khúc ca tiễn vị khách của họ đi.

Từ bao giờ mà mình có quan hệ tốt với họ vậy? Klein oán thầm, đi qua đám hải tặc mà bước tới cầu thang mạn.

Anderson Hood đã đứng sẵn tại đó. Với mái tóc được chải chuốt và bộ đồ không một nếp nhăn, anh cười khanh khách:

“Chắc ý họ đang muốn nói hẹn gặp lại, không, đúng ra phải là—hẹn không bao giờ gặp lại.

Gehrman ơi Gehrman à, anh có biết suốt khoảng thời gian này anh đã phải đối mặt với nguy hiểm chết người gì không? Anh gần như biến thành kẻ thù chung của toàn bộ thuyền viên rồi đấy. Họ chỉ hận không thể lái Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đến Bayam trong vòng năm phút thôi.”

Klein đang định đáp lời, bỗng trông thấy Danitz chạy vụt tới với chiếc áo măng tô đen khoác trên người.

Tên này đã thực sự quyết chí phấn đấu, định bụng rời Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim để phiêu lưu một mình rồi sao? Thế này thì hơi lệch với kế hoạch của mình rồi. Chỉ có ở bên cạnh ‘Trung Tướng Núi Băng’, ở gần Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ, hắn mới làm nổi bật giá trị của việc trở thành một bề tôi “Kẻ Khờ”… Cơ mà cũng chẳng sao. Nếu Danitz mạnh lên và trưởng thành hơn thì càng có ý nghĩa… Klein cân đo đong đếm theo thói quen, nhưng rồi trút bỏ suy nghĩ đó ngay. Hắn thờ ơ nhìn Danitz chằm chằm, đợi gã mở lời.

Danitz há miệng ra với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng rồi chẳng thể cất lên thành tiếng. Gã chỉ đành cười gượng gạo, quay sang nói với Anderson:

“Ngươi có phối phương ma dược “Nhà Âm Mưu” không?”

“Có.” Anderson bật cười, “Nhưng còn lâu tôi mới bán cho anh.”

Vẻ mặt Danitz tức thì đen như đít nồi. Song Anderson chẳng mảy may để tâm mà liến thoắng một tràng:

“Giờ anh mua phối phương ma dược “Nhà Âm Mưu” để làm quái gì? Giờ mà anh thử thăng cấp á, mất khống chế không kịp ngáp luôn!

Ôi anh bạn ơiii, tốt nhất là anh quay về đóng vai “Thợ Săn” một lần nữa đi, sau đó là “Kẻ Khiêu Khích”, rồi đến “Kẻ Phóng Hỏa”. Ha, tốt nhất là anh tìm một “Thợ Thủ Công” nào đó chế tác quả tim Cự Nhân kia thành một vật phẩm thần kỳ mang tính phòng thủ đi thôi. Chứ nếu không á, tôi sợ sểnh ra cái là anh bị người ta giã chết đấy.

Tới khi chắc chắn mình làm chủ rồi, anh cứ đến hỏi xin phối phương ma dược “Nhà Âm Mưu” từ thuyền trưởng anh ấy. Trăm phần trăm cô ấy có.

Cơ mà í, tôi cảm thấy đến tầm này là anh dừng cuộc chơi được rồi. Ha, “Nhà Âm Mưu” đòi hỏi tiêu chuẩn cao lắm.”

Bị cà khịa hết từ câu này sang câu khác, khuôn mặt Danitz méo xèo xẹo. Song gã vẫn nghe như nuốt lấy từng lời của Anderson, vì đối phương chính là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’, kẻ nắm giữ kinh nghiệm dồi dào về con đường này. Hơn nữa, gã cũng mơ hồ nhận ra yếu tố then chốt là “đóng vai”, nghi ngờ hướng dẫn trước kia của thuyền trưởng chỉ đúng vào phương diện này, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi.

“Rồi sẽ có một ngày ta cho ngươi biết thế nào là “Nhà Âm Mưu” đích thực!” Danitz cứng đầu cứng cổ thốt lên, chuyển tầm mắt sang Gehrman Sparrow.

Gã hắng giọng, nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Tôi đã xin thuyền trưởng rồi. Trong tương lai, tôi sẽ là người truyền tin với Quân Phản Kháng, sẽ thường xuyên có mặt ở Bayam.”

Nghĩa là ngươi không muốn rời Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, nhưng sẽ tìm cơ hội rèn luyện bản thân à? Ha, sao mình cứ cảm tưởng như cấp dưới đang trực tiếp báo cáo công tác cho lãnh đạo thế nhỉ? Klein cười thầm, “Ừm” một tiếng.

Danitz lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu không có đám bạn đồng hành đang quan sát mình từ đằng sau, gã đã vứt bỏ toàn bộ mặt mũi mà giúp Gehrman Sparrow xách vali, tiễn hắn thẳng ra bến cảng rồi.

Sau khi dõi mắt trông Gehrman và Anderson rời đi, gã thận trọng quyết định sẽ cầu nguyện “Kẻ Khờ” một lần mỗi ngày để tỏ lòng thành kính, nhằm ngăn ngừa bất cứ tai nạn nào xảy đến với mình.

Trong bến cảng tư của Quân Phản Kháng, Anderson nhìn Gehrman Sparrow vòng qua một con đường mới được xây gần đây, bước thẳng vào rừng bằng lối ngắn nhất.

“Anh có vẻ quen thuộc với nơi này nhỉ? Lần cuối tôi đến đây đã làm gì có con đường này đâu.” Anderson tán nhảm, phần vì buồn chán, phần vì ngạc nhiên.

Đương nhiên, hàng ngày đều có cả tá người cầu nguyện với ta, kể rằng họ đã làm gì, và thỉnh thoảng ta sẽ đáp lời, như là chỉ đạo họ xây con đường này chẳng hạn… Klein đắc ý tự nhủ, song chỉ nói với vẻ mặt lạnh lùng:

“Bạn ngươi sống ở đâu?”

“Trong một trang viên nằm ở ngoại thành Bayam.” Anderson tăng tốc để đi trước dẫn đường.

Một tiếng sau, anh đã đưa Klein tới trước một trang viên. Nơi đây pha trộn đủ thứ mùi gia vị, hòa lẫn với nhau tạo thành phong thổ đặc biệt nơi đất khách.

Sau khi báo cho gác cổng ý định của
mình, cả hai chỉ đứng chờ chốc lát đã trông thấy một người đàn ông với vóc dáng trung bình cao 1m75 tiến tới. Đi bên cạnh anh ta là quản gia và nô bộc.

Nước da của người đàn ông ngả vàng và hơi rám nắng. Đường nét trên khuôn mặt anh ta mềm mại, song phần hốc mắt sâu hơn của người Loen nhiều.

Đối với Klein, chỉ nhiêu đây cũng đủ để hắn phán đoán được lai lịch của đối phương. Anh ta là dân vùng cao nguyên đến từ Vương quốc Feynapotter.

Người đàn ông hơi mập mạp có khuôn mặt tròn trịa và đôn hậu. Vừa trông thấy ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’, anh ta đã cười phá lên:

“Anderson, cậu vẫn chưa chết à?”. Hã???? tìm đọc t????a????g chí????h ở [ ????????Umt???????? ????ệ????.???????? ]

“Tôi đang chờ tham dự tang lễ của cậu đây.” Anderson không chút khách sáo mà đáp lại, rồi quay sang Klein giới thiệu, “Ukfa Connerchris, bác sĩ trong tổ đội cũ của tôi.”

Anh không giới thiệu Gehrman Sparrow với Ukfa ngay, chỉ cười hì hì:

“Tôi mang công chuyện làm ăn đến cho cậu đây.”

Ukfa lập tức hiểu ý Anderson Hood. Anh ta không hỏi trước mặt quản gia và nô bộc mà dẫn hai nhà thám hiểm đi thẳng vào tòa nhà chính của trang viên.

Dọc đường, Klein ngắm nhìn những tòa kiến trúc như cối xay gió, cửa hàng bánh, phòng ủ rượu và bãi huấn luyện dân quân. Toàn bộ trang viên giống hệt như một vương quốc cỡ nhỏ, trừ việc thiếu tiệm rèn ra, nó hoàn toàn có khả năng tự cung tự cấp——Nguyên nhân là vì hầu hết sản phẩm làm bằng kim loại mua ngoài còn rẻ hơn chi phí tự chế tạo.

Đây đúng là lối sống về quê nuôi cá và trồng thêm rau rồi còn gì… Klein thầm than thở, theo chân Ukfa đi tới nhà chính, bước vào thư phòng của anh ta.

Ukfa không gọi nữ chủ nhân của căn nhà đến hay mang con cái tới gặp Anderson và Klein. Rõ ràng anh ta không hề muốn họ có bất cứ mối liên quan gì với thế giới thần bí nguy hiểm. Vì vậy, sau khi đóng cửa phòng lại, anh ta vào thẳng vấn đề:

“Công chuyện làm ăn gì?”

“Chẳng phải cậu đang muốn bán khẩu súng lục kia đi à? Anh ấy có nhu cầu mua." Anderson chỉ vào Klein, “Gehrman Sparrow.”

“Gehrman Sparrow? Nhà thám hiểm hùng mạnh đã g.iết chết ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol Kim một cách dễ dàng ấy sao?” Ukfa ngẩn người, song chẳng hề run sợ chút nào.

Dù đã rửa tay gác kiếm khỏi giới thám hiểm từ lâu, Ukfa vẫn không hề để mất cảnh giác. Vì thế, trong lúc vẫn đang sống tại Bayam, anh ta sẽ chủ động thu thập một chút thông tin thiết yếu, nhằm ngăn ngừa mình dính phải mầm họa bất ngờ.

Nghe vậy, Anderson không khỏi đá đểu:

“Cậu mới chui từ trong hang ra đấy à!

Thành tựu mới nhất mà quý ngài đây đã đạt được là, săn ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis thành công, chưa kể còn sống sót đến tận bây giờ.”

“Kircheis? Tên phó nhì của ‘Bất Tử Vương’ ấy hả?” Vẻ mặt Ukfa thay đổi rõ rệt. Anh ta không còn có thể che giấu nỗi kinh ngạc cũng như nét phòng bị.

“Chính xác!” Anderson cười tự giễu, “Ở sân chơi của hải tặc, anh ấy mới là người được công nhận là ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’.”

Ukfa nuốt ực một cái. Đánh mắt về phía Klein, anh ta bỗng cười gượng:

“Tôi tin anh có đủ khả năng mua Chuông Tang rồi.”

“Chuông Tang?” Dù cực kỳ hứng thú, song Klein chỉ hỏi lại với vẻ mặt lạnh nhạt.

“Đó là tên của khẩu súng lục kia. Nó đã kề vai sát cánh với tôi suốt chục năm nay rồi. Hầy, nếu chức năng của nó không trùng với một món vật phẩm thần kỳ tôi đang dùng, nếu hiện giờ nó vẫn phát huy được tối đa tác dụng với tôi, thì tôi đã chẳng nỡ bán nó đi.” Ukfa thở dài.

Bấy giờ, Anderson đứng bên tặc lưỡi chọc ngoáy:

“Trước cậu có nói thế đâu, cậu bảo mình thích dụng cụ trồng trọt hơn cơ mà.”

Một “Kẻ Trồng Trọt”… Klein đưa ra phán định tương ứng dựa trên ngôn từ của Anderson và biểu cảm của Ukfa.

Đồng thời, trong đầu hắn lóe lên mấy cái tên ma dược tương ứng: Danh sách 9 “Kẻ Trồng Trọt”, Danh sách 8 “Bác Sĩ” với tên cổ “Mục Sư Trị Liệu”, Danh sách 7 “Tư Tế Bội Thu”.

Bảo sao Anderson lại giới thiệu anh ta là bác sĩ trong tổ đội cũ của hắn… Klein đăm chiêu rồi hỏi:

“Anh có biết Frank Lee không?”

“Khà khà, tôi không biết anh ta. Dù đến từ Feynapotter, nhưng phối phương và vật liệu đều do tôi tích cóp từng chút một chứ chẳng liên quan gì đến Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất hết. Thế nên tôi mới không dám quay lại Feynapotter. Nhưng tôi có nghe kể về Frank Lee rồi, anh ta là một người khiến cho Giáo hội phải điên đầu kha khá đấy nhỉ.” Ukfa thong thả đáp, “Chỉ là một Danh sách 6 “Nhà Sinh Vật Học”, vậy mà anh ta lại được Giáo hội coi trọng đến thế. Nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn gặp anh ta một lần xem sao.”

Không đâu, anh sẽ hối hận vì có suy nghĩ đó cho mà xem… Từ câu trả lời của Ukfa, Klein có thể đoán ra được anh ta tín ngưỡng Mẫu Thần Mặt Đất và có vẻ là một cường giả Danh sách 5.

Đứng cạnh Ukfa, Anderson nghe mà giật giật mí mắt, bèn tái mặt lên tiếng:

“Cái tên kia đúng là khiến người khác phải loạn óc thật. Theo một nghĩa nào đó, cậu cứ phải gọi hắn là ác ma mới chuẩn. Năng lực và hướng tư duy của hắn đã vượt xa cấp độ của một Danh sách 6 từ đời thuở nào rồi… À ừ, đừng nhắc đến hắn nữa được không, tôi sẽ nhớ lại hình ảnh đống sữa bò phun trào mất.”

Ukfa ngờ vực nhìn hai người, cuối cùng đành ghìm cơn tò mò xuống. Anh ta đi tới cạnh bàn, mở ngăn kéo và rút ra một khẩu súng lục sắt đen. Nòng của nó trông dài hơn nòng súng lục bình thường một chút.

“Đây chính là Chuông Tang.” Ukfa trang trọng giới thiệu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện