Edited by Raine Wu
- ----------
Sáng hôm sau, Hề Gia rời khỏi phòng, từ xa đã thấy chị họ Tiểu Quyên đang bận rộn trong bếp.
Vẫn chiếc váy trắng đó, cô gái trẻ trung buộc tóc đuôi ngựa cao đang bận đến tối tăm mặt mũi.
Cô xoay người thấy Hề Gia liền vội vàng nói: "Tiểu Gia, em có ăn hành không?"
Hề Gia gật đầu, người chị quay lại tiếp tục nấu mì.
Bước đến cửa bếp, Hề Gia đưa tay nhấn công tắc đèn, "lách cách" một tiếng, những ánh sáng rực rỡ xuất hiện ngay lập tức.
Cậu nhấn đi nhấn lại công tắc nhiều lần, ánh đèn vẫn sáng một cách rực rỡ cứ như việc hôm qua bật đèn không lên chỉ trong giấc mơ mà thôi.
Tuy nhiên, khi Hề Gia nhìn thấy cốc nước trên bàn thì biết rằng đó không phải trong giấc mơ nữa.
Ăn sáng xong, gia đình chị họ phải ra ngoài mua ít đồ.
Trước khi ra khỏi cửa, chị họ Tiểu Quyên ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay ôm lấy bắp chân của thím ba và nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô vừa xoa bóp vừa hỏi: "Mẹ, là chỗ này hã, thấy đỡ chút nào không?"
Thím ba vui vẻ lắc đầu: "Không sao không sao, Quyên à, con không cần bóp nữa, hôm qua đi nên hơi mệt, hôm nay thì ổn rồi."
Cô gái thanh tú nghiêm túc nói: "Mẹ, con không sao, hôm nay mẹ đừng ra ngoài, ráng nghỉ ngơi cho tốt." Kết quả thím ba vẫn muốn đi mua sắm với con gái, vì vậy, Tiểu Quyên chỉ có thể giúp thím ấy bóp bóp chân.
Cô gái trẻ tuổi ngồi xổm xuống đất mát xa cho mẹ.
Đặt vào thời buổi bây giờ, con cái ngoan ngoãn vậy thật hiếm thấy, Hề Gia chỉ có thể đứng yên lặng bên cạnh quan sát cho đến khi gia đình chị họ ra ngoài.
Gia đình thím ba ra ngoài không lâu, Hề Gia cũng ra ngoài có chút việc, khi quay lại thì trời đã vào tối, vừa vào cửa đã thấy Diệp đại sư.
Hề Gia khẽ giật mình, nói nhỏ: "Diệp đại sư?"
Mấy ngày nay, hai người gặp nhau không nhiều.
Diệp đại sư dạo này rất không đứng đắn, cả ngày lẫn đêm đều không về nhà, mỗi ngày lúc niệm chú mới trở về.
Lúc thấy Hề Gia, mắt lại nhìn sang hướng khác, nói chuyện thì nhỏ giọng.
Không làm lãng phí thời gian, cả hai nắm tay bắt đầu niệm chú.
Niệm chú xong, Diệp Kính Chi mau chóng thu tay lại, đi đến cửa dường như muốn ra ngoài đi bắt quỷ.
Hề Gia theo bản năng hỏi: "Diệp đại sư, tối nay vẫn không về sao?"
Diệp Kính Chi dừng chân lại: "Do lệ quỷ ở Tô Châu...!hơi nhiều."
Hề Gia hơi nhíu mày rồi không nói gì thêm nữa.
Sau khi Diệp Kính Chi đã ra khỏi nhà, nghe thấy tiếng thang máy "Ting", Hề Gia đột nhiên như nhớ đến chuyện gì đó.
Cậu vội cầm áo khoác chạy nhanh ra ngoài, lúc đuổi được đến sân chơi công cộng chỉ còn thấy bóng lưng của Diệp Kính Chi.
Cậu hét lên hai lần "Diệp đại sư" nhưng đối phương không nghe thấy gì, Hề Gia vô thức lao đến, nắm lấy tay hắn.
Năm ngón tay Diệp Kính Chi khép lại, tung một chưởng ra phía sau thì nhìn thấy người đến là Hề Gia, hắn mở to mắt nhanh chóng thu chưởng lại.
Hề Gia kéo tay Diệp Kính Chi nói: "Diệp đại sư, chuyện là vậy, tôi quên nói với anh một chuyện."
Diệp Kính Chi nhìn xuống cái tay đang kéo mình, nghe đến đây ánh mắt sáng rỡ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hề Gia.
Hề Gia hoàn toàn không để ý đến động tác của hắn đã vội nói: "Là vầy, tối hôm qua anh không có ở nhà.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, đi vào bếp rót nước.
Cảm giác...!có gì đó không ổn.
Từ nhỏ tôi đã gặp quỷ nên đêm qua tháo Vô Tướng Thanh Lê với xá lợi ra, nhìn chị họ của tôi một chút."
Trong mắt thoáng nỗi thất vọng, Diệp Kính Chi yên lặng rũ mắt xuống, nhìn người thanh niên đang kéo tay mình, giọng nói có chút mất mát: "Cô ấy không phải quỷ đâu."
Hề Gia chưa nghe ra, gật gật đầu: "Đúng rồi, không phải là quỷ.".
Nếu thật là quỷ thì ngay hôm đầu tiên Tiểu Quyên bước vào nhà, cả cậu và Diệp Kính Chi đều sẽ nhìn ra được.
Tuy nhiên, Hề Gia nói tiếp: "Diệp đại sư, nhưng tôi vẫn cảm giác có chỗ nào đó không ổn..."
Giọng nói đột nhiên dừng lại, vẻ mặt của Hề Gia trở nên nghiêm nghị, cậu quay lại nhìn một cô gái mặc đồ trắng đang đi về phía cậu và Diệp Kính Chi.
Diệp Kính Chi cũng quay đầu nhìn về phía cô gái mặc áo trắng, lại thấy cô gái cúi đầu, tóc tai rối tung bù xù như cỏ dại, trông thật ngột ngạt mà đi thẳng về phía hai người họ.
Ngay khi cô chuẩn bị đi đến chỗ hai người, Diệp Kính Chi nhìn xuống, giậm chân phải xuống đất.
Vù!
Một cơn gió nhẹ từ bên dưới tản ra, thổi ngược đám cỏ dại trong sân.
Cô gái áo trắng đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt không chút máu nhìn chằm chằm hai người Hề Gia, một lúc sau, xoay người đi hướng khác.
Diệp Kính Chi: "Chỉ là du hồn mà thôi."
Hề Gia: "Tôi đã nghe Bùi Ngọc từng nói, ở bên ngoài ngoại trừ lệ quỷ, những hồn quỷ lang thang trên nhân gian được chia thành hai loại: du hồn và dã quỷ.
Du hồn thường ở trên nhân gian chỉ một hoặc hai ngày, sau đó sẽ đi đầu thai.
Dã quỷ sẽ luôn trên nhân gian cho đến khi biết mình đã chết hoặc khi hoàn thành được tâm nguyện, lúc ấy sẽ đi đầu thai.
Diệp đại sư, sao anh biết nữ quỷ kia là du hồn hay dã quỷ?"
Nói đến vấn đề này, Diệp Kính Chi không còn xấu hổ như vừa nãy, hắn biểu hiện phong thái đại sư mà Bùi thần côn còn lâu mới tới: "Sinh khí trên người nữ quỷ kia vẫn còn rất đậm, có lẽ là mới chết đây.
Quả thật khó xác định được cô ấy là du hồn hay dã quỷ, mà ở lại nhân gian du hồn nhiều gấp đôi dã quỷ, rất ít dã quỷ."
Hề Gia khẽ gật đầu, cậu cúi đầu nhìn xuống chợt nhận ra mình vẫn còn nắm lấy tay Diệp đại sư nên vội vàng buông ra.
Bàn tay đang nắm giữ đột nhiên bị buông ra, Diệp Kính Chi chậm rãi cúi đầu, ngây người nhìn một hồi, chỉ nghe Hề Gia nói: "Thật ra, sáng nay ra ngoài tôi đã nhìn thấy nữ quỷ này ở dưới lầu.
Có lẽ đúng là một du hồn vừa mới qua đời."
Hai người nói một hồi, Diệp Kính Chi rời đi trước.
Một mặt là do gia đình thím họ vẫn chưa về, cho dù cậu có quay về cũng chỉ đợi; mặt khác, Diệp Kính Chi thật sự phát hiện bên kia Tô Châu có một dã quỷ đạo hạnh ba trăm năm, tuy không phải là lệ quỷ nhưng đạo hạnh thâm hậu vậy hắn cũng nên tự mình đi một chuyến.
Ngoài ra, hắn đã mua rất nhiều pháp bảo để bảo vệ Hề Gia, cho dù có gặp lệ quỷ cũng có thể trì hoãn được một thời gian, chờ hắn trở về.
Hơn nữa, Vô Tướng Thanh Lê lúc nào cũng bên người Hề Gia, nếu nó không làm được...!
Diệp Kính Chi nghiêm mặt nói: "Nó không làm được, anh ném nó luôn đi." Vừa nói Diệp Kính Chi vừa chỉ vào Vô Tướng Thanh Lê trên cổ Hề Gia.
Hề Gia sửng sốt, gật đầu.
Khi Diệp Kính Chi thật sự đi khỏi, Hề Gia cầm viên xúc xắc đồng, dở khóc dở cười: "Ngay cả chủ nhân mày cũng kêu tao ném mày đi..."
Vô Tướng Thanh Lê ấm ức tủi thân chui vào quần áo Hề Gia, run lên khóc hu hu.
Với việc xảy ra, sương mù đêm qua cũng trở thành hư vô.
Hề Gia về nhà chưa bao lâu thì gia đình thím họ cũng trở về.
Lần này, vợ chồng thím họ mua không ít đồ ăn, nói là muốn đích thân xuống bếp làm ăn Hề Gia ăn thử, cảm ơn cậu đã cho gia đình mình sống nhờ.
Thím ba nắm lấy tay cậu nói liên tục: "Tiểu Gia, ngày mốt chúng ta sẽ chuyển đến nhà của chị con rồi, hai ngày nay rất cảm ơn con nhé."
Hề Gia cười lắc đầu: "Không sao đâu thím ơi, bận chút thôi mà." Người khác đối xử tốt với cậu, cậu cũng không ngại đối tốt với người khác.
Thím ba sao tin lời Hề Gia được, bà kêu con gái mình: "Quyên, con cũng đang rảnh, mau giúp Tiểu Gia quét dọn nhà cửa đi.
Hai ngày nay sống ở đây chắc cũng làm dơ nhà người ta rồi."
Hề Gia đang muốn ngăn cản, chị họ Tiểu Quyên đã cầm chổi lên và bắt đầu dọn nhà.
Dọn dẹp phòng khách xong, cô đi thẳng vào phòng Hề Gia, thấy vậy Hề Gia vội vàng nói: "Chị, em không cần dọn phòng cho em đâu, nó không có dơ!"
Chưa kịp nói xong, Hề Gia vào phòng đã thấy chị họ tò mò cầm một chiếc gương đồng nhỏ, cần thận quan sát: "Em nè, cái gương của em đặc biệt thật đấy nhưng mặt gương không được sạch lắm, mờ quá khó nhìn thấy được."
Hề Gia đứng lại, nhìn người chị họ của mình cầm gương bát quái Thiên Cương, soi tới soi lui, trong gương phản chiếu một khuôn mặt người mờ ảo.
Chị họ Tiểu Quyên ngẩng đầu cười: "Chị sẽ giúp em lau nó sạch sẽ, như vậy mới thấy được chứ." Cô cầm giẻ lên bắt đầu lau gương, chăm chỉ lau từng ngóc ngách cẩn thận trước khi đưa gương cho Hề Gia.
Trên mặt cô nở một nụ cười cực kỳ ấm áp: "Em xem, xem rõ rồi đấy."
Hề Gia cầm lấy gương, cúi đầu bình