Vì thể chất đặc biệt của mình nên Hề Gia từ nhỏ đã có khả năng nhìn thấy quỷ, cũng từng nhìn thấy những thiên sư bắt quỷ.
Lúc cậu chưa đến 4 tuổi, chính là nghé con mới sinh không sợ hổ, cũng không sợ ma quỷ rùng rợn nhưng cũng làm cho bố mẹ rầu không thôi.
Mẹ của Hề Gia mất sớm, cha cậu tìm rất nhiều thiên sư giả, linh bà giả, tất nhiên đều không có tác dụng gì.
Từ lúc 4 tuổi trở đi, một ông già râu bạc đã tặng cậu một viên ngọc bích để trấn áp âm khí, đó là lần đầu tiên cậu gặp một thiên sư bắt quỷ.
Ký ức 4 tuổi đã phai nhòa đi từ lâu nhưng trước khi qua đời, Hề Gia đã hơn 1 lần đều nghe cha nói: "Đại sư ấy thật tốt bụng và dễ gần, cho con một thứ tốt như vậy, phù hộ con khỏe mạnh lớn lên, còn không lấy tiền nữa.
Gia Gia à, con phải nhớ ơn ông ấy nhé."
Vì vậy cho đến 19 năm sau, Hề Gia lúc nào cũng suy nghĩ rằng "Thiên sư bắt quỷ đều là những người tốt, không vướng bụi trần*." vậy mà lại gặp một Bùi đại sư miệng toàn nói phét lại không đáng tin cậy, Theo Dõi một tài khoản chính thức Wechat kì lạ, đã vậy còn gặp được một thế hệ trẻ đầy tài năng của giới Huyền học...!
*Không vướng bụi trần - 不食人间烟火 (Bất thực nhân gian yên hỏa): ý chỉ việc đã "thoát tục", không nhiễm bụi trần.
Bùi Ngọc không để ý đến sắc mặt kỳ lạ của Hề Gia, hắn bắt đầu lăn bánh trước của ống mực, một lúc sau, trước mặt Hề Gia hiện lên một dòng chữ được thu nhỏ theo tỷ lệ.
khi tên của Bùi Ngọc và những người khác được thu nhỏ lại thành một điểm vàng phía dưới thì cũng là lúc ngôi sao vàng trên bầu trời rơi xuống.
Bùi Ngọc nói: "Khi lăn cuộn ống mực, anh có thể điều chỉnh kích thước bảng ống mực to nhỏ.
Bánh răng phía trước là ống cuộn.
Bây giờ anh đã thấy rõ tên của Diệp Diêm Vương chưa? Mắt anh nhìn có vẻ kém, tôi nói chấm vàng kia là tên của Diệp Diêm Vương mà anh cũng không thấy rõ."
Hề Gia không nói nên lời: "Vậy sao từ đầu anh không thu nhỏ lại kích cỡ này đi, để tôi còn thấy chứ?"
Sắc mặt Bùi Ngọc trở nên cứng đờ, một lúc cười ha hả mới nói: "Tôi mà thu nhỏ lại thành kích cỡ này thì sao anh thấy tên tôi được chứ?"
Hề Gia nhìn xuống những đốm vàng bên dưới.
...Chỉ là vị trí thứ bảy thôi, ai thèm coi tên anh.
Không để ý đến hắn, Hề Gia bình tĩnh nhìn cái tên vàng đang lơ lững trước mặt.
Bụi vàng từ ống mực không ngừng bay ra, vầng trăng khuyết đang treo giữa trời, xung quanh yên tĩnh trống trải, bên dưới là một tia sáng ánh vàng cùng một cái tên đang treo ở giữa khoảng không.
DIỆP KÍNH CHI
Hề Gia khẽ niệm tên này, ai ngờ vừa mới phát ra, Bùi Ngọc đột nhiên che miệng cậu lại: "Hừ! Anh làm sao có thể nói tên Diệp Diêm Vương ra? Lỡ hắn nghe được thì sao?"
Hề Gia ngây người: "Anh ấy đang ở gần đây sao?"
Trong những thiên sư cùng lứa với sư phụ tôi, có mấy tiền bối mà chỉ cần anh niệm tên lên, họ có thể biết được nơi ở của anh hàng ngàn dặm.
Ai biết Diệp Diêm Vương rốt cuộc lợi hại ra sao, trong trường hợp hắn cũng lợi hại như sư phụ hắn, một khi anh niệm tên của hắn thì chả phải hắn nghe được sao?"
Hề Gia kinh ngạc nhìn Bùi Ngọc: "...!Hàng ngàn dặm, cũng có thể nghe người khác niệm tên mình?"
Bùi Ngọc đương nhiên gật đầu: "Dù sao sư phụ của Diệp Diêm Vương cũng có khả năng này."
"Vậy nếu ai đó cũng gọi tên này thì sao?"
Bùi Ngọc: "..."
Mặc dù tên...!tên của Diệp đại sư khá đặc biệt nhưng trong 1,4 tỷ dân Trung Quốc, chắc hẳn cũng phải có vài người có tên này.
Chẳng lẽ mỗi ngày anh ấy đều có thể nghe được một đám người khác réo tên mình?"
Tưởng tượng một chút, Diệp đại sư đang đi bắt quỷ, đột nhiên bên tai có tiếng hét lên "Diệp Kính Chi! Hôm nay đi ngủ phòng bếp!" giật mình thiệt chứ, nói không chừng con quỷ kia may mắn trốn thoát luôn.
Tưởng tượng Diệp đại sư đang bị táo bón, vào thời điểm mấu chốt, đột nhiên có người bên tai nói "Diệp Kính Chi! Nữa đi anh, tối nay anh mạnh mẽ quá à, làm người ta thích muốn chết~" Điều này nhất định phải kìm lại, không chừng lại táo bón thêm ba ngày nữa.
Kỳ thực những tình huống này cũng hay mà, tưởng tượng tiếp, nếu như Diệp đại sư với người yêu đang HEHE, hai người vừa mới lên đỉnh, Diệp đại sư chuẩn bị bắn thì bất ngờ có người hét vô tai "Số 32 Diệp Kính Chi! Vào phòng phẫu thuật cắt da!"
Lần này thì tiêu rồi, Diệp đại sư héo chắc và sẽ phải từ biệt phần đời còn lại của mình rồi.
Hơn nữa đừng nói gọi tên Diệp Kính Chi, nếu người khác gọi Diệp Tĩnh Chi, Diệp Cạnh Chi...!Sư phụ Diệp có nghe thấy không nhỉ? Giả sử gặp một người khác nghe trước sau như một, Diệp Cận Chi, Diệp Cấm Chi, Diệp Tẫn Chi...!chắc sẽ nghe hết luôn quá.
*Giải thích một chút: Các bạn nhìn thấy nhiều tên khác nhau, chữ tiếng hoa cũng khác nhau nhưng tại sao lại nói sư phụ Diệp có thể nghe thấy? Thật ra những tên này khi đọc lên bằng tiếng hoa thì cách đọc khá giống nhau nên mới xảy ra trường hợp phát âm thì khá giống nhưng khi viết thì khác.
Càng nghĩ càng thấy hơi "lệch hướng", khi nhớ lại khuôn mặt đẹp trai cấm dục kia, Hề Gia làm sao cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ Diệp Kính Chi bị táo bón, liệt dương.
Bùi Ngọc chưa từng bị hỏi qua những vấn đề này, hắn suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra được đáp án, chỉ có thể gân cổ nói: "Anh quản nhiều vậy làm gì? Dù gì thì đừng có gọi tên hắn ra.
Nếu như để hắn chú ý tới chúng ta, coi như xong đời!"
Hề Gia im lặng gật đầu.
Quay trở lại chủ đề ban đầu, có lẽ không nghĩ Hề Gia sẽ hỏi lại mấy câu hỏi kỳ lạ đó nữa, Bùi Ngọc lần nữa kiên nhẫn giải thích: "Bảng ống mực mỗi tháng sẽ đổi mới một lần, Thiên Công Bảng cũng vậy.
Nhưng mà số lượng giết quỷ trong bảng ống mực thay đổi theo thời gian thực tế, vì vậy cần phải dùng ống mực để đếm.
Tháng này tôi bắt được 50 con, thực sự là rất nhiều, trung bình mỗi ngày 3 con.
Nhưng Diệp Diêm Vương khác với chúng tôi, hắn trời sinh có thể thấy được âm khí, hiểu rõ ma quỷ, thứ hai...!hắn thật ra là chuẩn mực đạo đức của giới Huyền Học."
Hề Gia choáng váng: "Chuẩn mực đạo đức? Mấy anh còn bình chọn vụ này nữa? Chẳng lẽ còn có vụ học sinh năm tốt, thiên sư năm tốt, cán bộ thiên sư ưu tú?!"
Bùi Ngọc vội lắc đầu: "Anh nghĩ gì vậy, chúng tôi đâu có rảnh là bình chọn mấy cái này.
Diệp Diêm Vương là chuẩn mực đạo đức là chúng tôi công nhận, hắn tuy đặc biệt lãnh đạm, khó tiếp xúc nhưng rất thích bắt quỷ.
Trên đời này, có ba loại quỷ."
"Loại thứ nhất là du hồn, tức là loại linh hồn lưu lạc trong thế giới phàm trần không lâu sau khi chết.
Loại này sẽ nhập vào luân hồi trong vòng 48 giờ sau khi chết và chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó."
"Loại thứ hai là dã quỷ, rất nhiều người không biết tại sao mình chết và không có cách nào đầu thai.
Bọn họ có khi là dương thọ chưa hết, có khi là còn có tâm nguyện chưa hoàn thành và một số không biết lý do.
Tóm lại, bọn họ không phải ác quỷ nhưng sẽ lang thang khắp dương gian.
Hề Gia nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu thường thấy hai loại này, cơ bản là mỗi ngày đều gặp và chúng không hại người.
"Loại thứ ba, chính là lệ quỷ u oán." Giọng Bùi Ngọc lập tức trầm xuống: "Lệ quỷ câu hồn, giết người đoạt mệnh.
Có một số lệ quỷ lý trí, có thù báo thù.
Sau khi báo thù thành công, chúng sẽ chuyển thế đầu thai.
Nhưng cũng có lệ quỷ...!chúng giết người mà không cần lý do.
Có đôi khi vì báo thù mà chúng sẽ hại người vô tội."
Hề Gia rũ mắt nói: "Vậy thiên sư bắt chính là lệ quỷ rồi."
Bùi Ngọc nói: "Chỉ cần là lệ quỷ thì chúng tôi sẽ