Minh Tiểu Kiều không phát hiện ra điều gì bất thường trên khuôn mặt Lục Thịnh, ngược lại còn nghiêm túc giải thích: “Đây gọi là bồi dưỡng tình cảm! Không phải anh nói cần quen thuộc nhau trước hay sao? Nghe nói nam nữ nhìn nhau được ba phút thì sẽ yêu nhau, anh đừng nhúc nhích! Nhìn vào mắt tôi đây này.”
Lục Thịnh theo bản năng nghe mệnh lệnh của cô.
Cô có đôi mắt rất đẹp, không phải là kiểu mắt to hai mí thịnh hành ở Châu Âu mà là đôi mắt hai mí đúng chuẩn của người châu Á, trông rất tự nhiên, mang lại cho người khác cảm giác thanh thuần vô hại, nhưng khi hơi hơi nheo mắt lại lộ ra vẻ nhanh nhẹn, giảo hoạt.
Nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ra đôi mắt cô hơi ánh lên màu hổ phách, càng thêm vẻ ướt át, bóng bảy giống như làn nước trong những dòng suối chảy vòng vèo từ trên đỉnh núi xuống, dào dạt sức sống.
Yết hầu Lục Thịnh lên xuống không ngừng. Anh say mê nhìn ngắm đôi mắt cô, cả thể xác và tinh thần đều không thể kiểm soát được.
Minh Tiểu Kiều cũng chăm chú nhìn anh.
Thực ra mà nói, cô cũng không quan sát kĩ Lục Thịnh, hiện tại nhìn đôi mắt đen như mực của anh, thần bí như những vì sao xa xăm trên bầu trời, khiến cô không khỏi tự giác đắm chìm vào trong cặp mắt đó.
Thời gian từng giây trôi qua, hai người vẫn ngồi im như bị hóa hóa, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau.
Mãi đến khi, tivi truyền ra một tiếng hét lớn: “998 tệ! Chỉ với 998 tệ! Bạn có thể sở hữu………”
Minh Tiểu Kiều đột nhiên giật mình, hai tay chạm lên khuôn mặt của Lục Thịnh. Cô vội vã thu tay lại.
Lục Thịnh phản ứng còn mạnh hơn cả cô, đứng bật dậy từ trên sô pha, da mặt căng cứng rồi bỏ lại một câu: “Tôi về phòng trước.”
Cứ thế anh không hề quay đầu lại nhìn, chạy ù về phòng ngủ của mình, đóng sập cửa lại.
Lục Thịnh dựa người vào cửa, miệng thở không ra hơi, trong lồng ngực đập thình thịch, cảm giác này giống như một con cá đang nằm ngắc ngoải trên bờ.
Anh không nhịn được dùng tay đập đầu mình vài cái, ý định giúp đầu óc thêm tỉnh táo một chút.
Vậy, mà, anh, lại, nhìn, Minh, Tiểu, Kiều, đến, mức, ngốc, luôn!!!
Trái tim nảy lên thình thịch như đang muốn nhắc nhở anh chuyện vừa xảy ra. Anh ngẩng đầu, vệt đỏ rực trên tai dần lan đến khuôn mặt, rồi đỏ tới cổ, không khác gì con cua vừa được mang ra từ nồi hấp.
Anh cảm thấy mình bị mê hoặc rồi, đây chỉ là nhất thời bị quỷ ám mà thôi, chờ qua khoảng thời gian này, mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Cho nên anh không ngừng tự nói với bản thân mình, chỉ là nhìn vào mắt nhau thôi, đừng không có tiền đồ như vậy.
Tinh thần suy sụp, bước chân cũng trở nên nặng nề, anh gắng sức kéo lê thân mình đến giường, rời nằm vật lên chiếc giường lớn mềm mại kia, ảo não vùi đầu vào gối.
Giữ vững ý định ban đầu! Phải luôn ghi nhớ trong đầu cô là nữ ma đầu! Người như cô chỉ có thể nhìn từ xa, không nên lại gần!
Nếu bên này Lục Thịnh đang cảm thấy bản thân vừa làm ra một chuyện rất ngu ngốc thì bên kia Minh Tiểu Kiều lại đang ngẩn người.
Cô ôm chiếc gối trên sofa vào trong lòng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc tivi, nhưng trên thực tế cô không biết trên màn hình tivi đang chiếu cái gì.
Trong đầu cô toàn bộ đều là đôi mắt của Lục Thịnh.
Bỏ qua cặp mắt kia trong đầu, cô liền đứng dậy chạy thẳng tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, tìm lấy cho mình một hộp kem.
Cô xúc một miếng kem thật lớn cho vào miệng, cảm giác lành lạnh tràn qua cổ họng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, nhiệt độ trên mặt cũng dần hạ xuống không ít.
Không giống với vẻ bối rối lúng túng của Lục Thịnh, cô cảm thấy tương đối hài lòng với một màn vừa rồi.
Tuy rằng còn chưa trải nghiệm được chút gì mùi vị yêu đương, nhưng ít nhất cô cũng đã biết dáng vẻ khi ngượng ngùng là như thế nào rồi.
Cảm giác ngượng ngùng chính là khi toàn bộ máu trong người dồn hết lên mặt làm cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, tay chân không biết đặt ở đâu.
Minh Tiểu Kiều nghiêm túc hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, sau đó trở lại phòng mình, mở máy tính lên, tìm những bộ phim kinh điển nói về tình yêu, bắt đầu cảm nhận cái cảm giác ngượng ngùng vừa rồi, sau đó bắt đầu diễn thử theo vai diễn trong phim, thu được lợi ích không nhỏ.
Thậm chí, cô còn chạy vào nhà vệ sinh, luyện tập thêm vài lần trước gương, mãi đến khi bản thân cảm thấy hài lòng mới thôi.
Đối với chuyện lần này, Minh Tiểu Kiều cảm thấy rất vui mừng vì mình đã có quyết định đúng đắn, về sau mối quan hệ này có thể sẽ giúp ích rất nhiều cho nghiệp diễn xuất của cô.
Cô ngủ ngon suốt cả một đêm, hoàn toàn không biết rằng Lục Thịnh lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc không ngủ được, trong lòng rối bời.
Ngày hôm sau thức dậy, Lục Thịnh mang đôi mắt gấu trúc, uể oải vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo, lúc này mới từ phòng ngủ đi ra.
Trong phòng thoảng thoảng mùi thơm đồ ăn bay đến, anh khịt khịt mũi, đi tới phòng bếp.
Minh Tiểu Kiều đang làm đồ ăn sáng, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn người đang đứng ở cửa phòng bếp, tủm tỉm cười: “Anh vừa dậy à? Tôi làm cháo gạo kê, còn có bánh mì nướng, sắp xong rồi, anh chờ một chút đi.”
Nụ cười trên môi cô chói mắt như ánh nắng ban mai vậy.
Dằn vặt suốt một đêm qua, Lục Thịnh quyết định sau khi thức dậy phải nổi dậy, thể hiện rõ uy phong của mình, quyết tâm không để cô tiếp tục dắt mũi mình nữa.
Kết quả anh bị choáng ngợp hoàn toàn bởi cảnh tượng bất ngờ trước mắt này, sợ đến ngây người, không nói thành lời, bao nhiêu kiêu ngạo chuẩn bị từ tối qua đều trôi sạch.
Động tác của Minh Tiểu Kiều rất nhanh, lấy bánh mì đã nướng thơm ngon ra khỏi lò, tắt nồi cháo trên bếp, chuẩn bị bưng đồ ra bàn.
Lục Thịnh đi qua, trầm mặc bê mâm đồ ăn ra ngoài, đặt lên bàn ăn.
Minh Tiểu Kiều cởi tạp dề, cũng đi ra ngoài.
Cháo gạo kê được nấu rất nhừ, hạt gạo mềm dẻo thơm ngon, bánh mỳ nướng chưa được hoàn hảo lắm, nhưng ít ra cũng chín.
Cô cắn thử một miếng liền nhíu mày, cảm thấy nhân bánh bên trong không ngon lắm, rõ ràng cô đã làm đúng theo công thức trên mạng.
Nghe nói, trong khi yêu nhau, muốn làm bạn gái tốt thì nên nấu cơm cho bạn trai của mình, Minh Tiểu Kiều vốn lười làm mấy chuyện này, nhưng trải qua buổi tối hôm qua, vì muốn ba tháng này trôi qua một cách phong phú đặc sắc, có ý nghĩa, cô đặc biệt dậy sớm, lên mạng tìm công thức nấu một bữa sáng đơn giản.
Cháo gạo kê nấu không khó, chỉ cần vo gạo, cho nước vào đun là xong.
Minh Tiểu Kiều chưa từng nấu cháo, nhưng trong khi nấu cô cũng đã nếm