Quỳ Cầu Chia Tay

Chương 8


trước sau

Ngay từ đầu, chuyện bao nuôi là Lục Thịnh đề nghị, nhưng…bị cô cự tuyệt thẳng thừng, anh thực sự đã từ bỏ.

 

Anh tự nhận mình hiểu Minh Tiểu Kiều, bề ngoài cô là một người đẹp ngọt ngào yếu đuối nhưng bên trong cô là một tiểu ác ma. Lớp vỏ bọc của cô tỷ lệ thuận theo số tuổi, càng ngày càng trở nên hoàn hảo.

 

Cho nên anh cũng không trông mong gì Minh Tiểu Kiều có thể bị anh dọa sợ.

 

Nói thật, khi ấy là do anh bị Mạc Khải Hưng giật dây, máu nóng trào lên, liều mạng chạy đi tìm cô. Bây giờ anh tỉnh táo cân nhắc vấn đề, cảm thấy nếu cô đồng ý, người chịu khổ không phải là anh sao.

 

Hiện tại, mới chỉ nhìn cô một cái anh đã quay đầu chạy như một cơn gió. Giả sử ở cùng một chỗ với cô, không biết anh còn như thế nào nữa?

 

Trớ trêu thay, anh hùng thường mất sớm!

 

Cho nên bây giờ khi biết được Minh Tiểu Kiều đồng ý để anh bao nuôi, anh lại lo lắng không thôi.

 

Dường như anh có thể thấy khung cảnh trong tương lai của mình, từ một bức tranh tươi trẻ, nhiều màu sắc đầy sức sống, dần dần trở nên ảm đạm chỉ còn lại hai màu đen trắng.

 

Anh quá ngây thơ rồi. Anh nghĩ ra cách dùng độc trị độc nhưng lại không suy nghĩ đến trường hợp chẳng may bị độc chết thì sao?

 

“Lục Thịnh, anh có đang nghe tôi nói không vậy?” Giọng Minh Tiểu Kiều đầu dây bên kia bắt đầu không kiên nhẫn.

 

Lục Thịnh cố gắng cứu vãn tình thế: “Cái kia, tôi muốn …”

 

“Ah, tôi biết. Ngày mai tôi sẽ chuyển qua chỗ anh.” Minh Tiểu Kiều tự nhận mình là một người rất hiểu chuyện.

 

Lục Thịnh hoảng sợ, ôm chặt ngực!!!

 

Nữ ma đầu muốn đến chỗ anh???

 

Tay anh run rẩy, sắp không giữ nổi khuôn mặt lạnh của mình nữa: “Cô… cô muốn chuyển đến?”

 

“Đương nhiên.” Minh Tiểu Kiều nói: “Anh bao nuôi tôi, chẳng lẽ hai chúng ta không sống chung? Không được, chưa cần thiết phải ở cùng một chỗ với nhau, cùng lắm anh tìm phòng cho tôi ở, tôi ở ký túc xá của công ty, rất bất tiện.”

 

 Hai mắt Lục Thịnh rưng rưng: “Cô không muốn cân nhắc thêm chút nữa sao ? Đừng xúc động quá .”

 

“Tôi suy nghĩ kỹ càng rồi, anh yên tâm đi. Tôi sẽ không hối hận với quyết định của mình, cũng sẽ không lấy điểm này ra để đâm thọc anh. Tóm lại trong khoảng thời gian này, anh hãy là một ông chủ tốt, cho tôi tài nguyên, còn phải quan tâm tôi bảo vệ tôi giống như anh đối tốt với bạn gái trước kia của anh. Tôi sẽ đảm nhận tốt vai trò của một minh tinh được bao nuôi, ngoan ngoãn nghe lời, không gây chuyện, sẽ chăm sóc hầu hạ anh. Anh hài lòng rồi chứ?”

 

Lục Thịnh nghe được nửa đoạn đầu cảm thấy không tốt lắm, sau khi nghe nửa đoạn còn lại, anh bỗng thấy tinh thần tỉnh táo hẳn ra.

 

“Cô nói thật?” Cô thật sự sẽ ngoan ngoãn nghe lời?

 

“Thật sự.” Minh Tiểu Kiều khẳng định: “Tôi không dám nói mình là người giữ chữ tín, nhưng chỉ cần anh là một ông chủ có trách nhiệm, tôi cũng sẽ có trách nhiệm với anh.”

 

Lục Thịnh vui mừng muốn bật khóc ngay lập tức, trong lòng có chút kích động không thôi.

 

“Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cô, chờ điện thoại của tôi.”

 

Cúp điện thoại, anh hưng phấn đi đi lại lại trong phòng, hận không thể lăn lộn vài vòng trên đất.

 

Minh Tiểu Kiều nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, ha ha ha ha ha! Vậy từ nay về sau cô không thể tùy ý bắt nạt anh được nữa?

 

Lục Thịnh cười đến mức không ngậm được miệng, mãi một lúc sau, nụ cười trên khuôn mặt anh mới tắt.

 

Tiếp theo một cuộc chiến lớn đang chờ anh, làm sao để anh không làm lộ ra vẻ run sợ của mình trước mặt Minh Tiểu Kiều bây giờ?

 

Tuyệt đối không để cô phát hiện ra anh sợ cô, bằng không như thế nào anh có thể ra dáng một ông chủ oai phong?

 

Đêm đó, Lục Thịnh không ngủ, trong đầu không ngừng tính toán.

 

Trải qua một đêm đấu tranh, anh vẫn quyết định để Minh Tiểu Kiều tới ở cùng mình. Bởi vì Lục Thịnh rất hiểu rõ bản thân, biết rõ nếu như anh để Minh Tiểu Kiều ở bên ngoài, anh sẽ tiếp tục tìm cách trốn tránh cô, căn bản là không dám gặp mặt, mà như vậy còn chữa bệnh được sao?

 

Đàn ông đôi khi cũng phải độc ác với bản thân mình!

 

Hôm sau, Minh Tiểu Kiều nhận được tin nhắn của Lục Thịnh, liền thu dọn đồ đạc, mang theo va li tới bãi đậu xe, rồi lên xe Lục Thịnh.

 

Lục Thịnh mặc quần âu, áo sơ mi, xem ra là đi thẳng từ công ty đến đây, chưa kịp thay quần áo.

 

Trên xe, Lục Thịnh ngồi im, sống lưng thẳng tắp không khác gì một người lính, tim anh đang đập loạn, cũng may nhiều năm nay anh đã luyện được bản lĩnh không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt. Anh không nói thêm bất cứ lời nào, trực tiếp lái xe đi.

 

Minh Tiểu Kiều vốn đang nghĩ phải cho ông chủ mặt mũi, muốn bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, trên môi cũng nở một nụ cười xinh đẹp, kết quả vừa nghiêng đầu nhìn Lục Thịnh, liền thấy bộ dạng anh như cá chết, đôi mắt âm u như dưới đáy đại dương. Thoáng chốc, hứng thú của cô bay mất sạch, thậm chí cô còn muốn lườm chết anh.

 

Cuối cùng cô nhịn xuống, vẫn là dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, quay đầu lại nhìn thẳng phía trước, không muốn tiếp tục lấy mặt nóng mà dán mông lạnh.

 

Lục Thịnh nắm chặt tay lái, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

 

Lục Thịnh không nói lời nào, Minh Tiểu Kiều cũng không nói chuyện.

 

Hai người cũng có thể xem như quen biết nhau từ nhỏ, lại thêm đoạn nghiệt duyên kia, Minh Tiểu Kiều cũng không cảm thấy sợ hãi Lục Thịnh, cho dù bây giờ anh có là kim chủ của cô đi nữa cũng vậy.

 

Trong lòng Lục Thịnh cảm thấy không ổn.

 

Tại sao cô không nói chuyện?

 

Không phải cô nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng quan tâm ư? Không phải bước lên xe là cô nên hỏi thăm anh hoặc nói mấy lời ngọt ngào gì gì đó sao?

 

Lúc trước anh cũng từng gặp gỡ với rất nhiều, tuy chỉ đơn thuần là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, nhưng trên phương diện tình cảm, anh có thể không ngại ngần gì mà khẳng định mình hoàn toàn đủ cách là một chuyên gia.

 

Minh Tiểu Kiều như vậy, căn bản vì cô không thích anh nên mới lười phản ứng?

 

Hừ! Lừa đảo.

 

Lục Thình trong lòng tràn đầy ủy khuất, hoàn toàn quên mất cục diện này là do anh gieo gió gặt bão.

 

Ai khiến anh lúc trước vừa đến đã nói tôi muốn bao nuôi cô cơ chứ?

 

 

Lục Thịnh mang cô đến căn nhà penthouse ở một tòa chung cư nằm giữa trung tâm thành phố. Anh đã mua toàn bộ tầng cao nhất của tòa nhà, sửa lại thành một căn hộ duy nhất, nên rất rộng rãi.

 

Sau khi đi

vào, Minh Tiểu Kiều nhìn xung quanh đánh giá, dù từ nhỏ cô cũng thấy không ít những thứ này, trong lòng vẫn không tránh khỏi so sánh độ giàu nghèo giữa anh và cô.

 

Anh hơn cô ba tuổi, từ khi cô ra mắt đến nay chạy khắp nơi kiếm tiền cũng vừa đủ mua một ngôi nhà nhỏ ở đây, vẫn là phải tiết kiệm để trả tiền, thế mà Lục Thịnh tự nhiên hào phóng tới trình độ này.

 

Cái này khiến cô không nhịn được, bật hỏi: “Anh cũng mới đi làm hai năm?” Chẳng lẽ đây là ở trong nhà viện trợ ?

 

Lục Thịnh ừ một tiếng, mang va li hành lý của cô đi vào, rồi mở ra một căn phòng dành cho khách: “Về sau cô ở phòng này.”

 

Minh Tiểu Kiều nhìn qua một chút, hiển nhiên không phải là phòng ngủ của Lục Thịnh, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng như thế này vẫn tốt hơn.

 

Tâm tình cô rất tốt, trên mặt cũng mỉm cười rất vui vẻ, rồi vỗ vỗ lên cánh tay Lục Thịnh: “Cảm ơn.” Sau đó, cô kéo hành lý từ tay anh rồi đi thẳng vào trong phòng.

 

Lục Thịnh “…….”

 

Anh cảm thấy chỗ trên cánh tay Minh Tiểu Kiều vừa chạm qua trở nên bỏng rát, như là bị thiêu cháy, cứ đứng bất động ở cửa.

 

Minh Tiểu Kiều mở tủ quần áo, thấy bên trong trống rỗng liền thỏa mãn, đang chuẩn bị mở va li hành lý để quần áo vào trong thì thấy Lục Thịnh đang đứng im ngay trước cửa phòng.

 

“Anh còn có việc gì sao?”

 

Lục Thịnh “……Không có.”

 

Anh cố gắng không để lộ ra vẻ bối rối, nhanh chân rời đi.

 

Thừa dịp Minh Tiểu Kiều đang dọn quần áo trong phòng, Lục Thịnh chạy tới phòng bếp, rót một cốc nước ,một hơi uống hết sạch.

 

Dòng nước ấm áp chảy qua yết hầu khô khốc của anh, anh ôm ngực, cảm thấy tim đập nhanh hơn vài nhịp.

 

Từng ấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên anh và cô có cử chỉ thân mật đến thế.

 

Bỗng nhiên Lục Thịnh cảm thấy vui vẻ, cảm thấy bản thân đã vượt qua bước đầu tiên, về sau sẽ ngày càng tốt hơn. Mặt khác lại cảm thấy khẩn trương, vừa nghĩ tới mình cùng Minh Tiểu Kiều ở cùng một ngôi nhà, ngày ngày chạm mặt, trái tim không khỏi cảm thấy kinh hoàng, thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Anh nắm hai bàn tay mình, tự động viên bản thân đừng sợ hãi.

 

Là một nghệ sĩ Minh Tiểu Kiều không cần có quá nhiều quần áo, túi, giày dép nhưng hiện tại cô không phải làm việc, cũng không làm đại diện cho nhãn hàng nào, nên chỉ mang theo một ít quần áo tới đây, treo trong cái tủ rộng lớn, không lấp hết một góc nhỏ.

 

Cô không hài lòng nhíu máy, xem ra cô phải đi mua thêm quần áo.

 

Thu dọn xong đồ đạc, cô đi ra khỏi phòng, thấy Lục Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm cốc nước xem ti vi, liền đi qua ngồi xuống bên kia ghế sô pha, nhìn anh nói: “Đồ dùng hàng ngày của tôi anh không chuẩn bị.”

 

Lục Thịnh lấy điện thoại ra: “Để tôi sai người đi mua cho cô.”

 

“Ngoại trừ bàn chải, cốc đánh răng, còn phải chuẩn bị cho tôi một đôi dép đi trong nhà nữa, đừng mua tông, tôi không muốn chân mình có vết hằn. Còn áo ngủ, tôi muốn loại hoàn toàn bằng cotton ấy. Tôi cũng không thích ga trải giường trong phòng, anh bảo người mua cả bộ chăn gối loại có hình hoa nhỏ cho tôi, còn nữa tôi cũng không thích cái rèm cửa kia, muốn….”

 

Lục Thịnh đờ đẫn nghe cô nói hết đổi cái này đến đổi cái kia, trên đầu như có một đàn quạ bay qua.

 

Cuối cùng ai là ông chủ? Ai là người hầu hạ ai đây?

 

Anh chỉ dám gào thét trong lòng, không dám lộ ra một chút gì là không thoải mái, ngoan ngoãn gọi điện cho trợ lý mua theo sự phân phó của cô, rồi dặn anh ta mang đồ đến nhà.

 

Nhận điện thoại của Lục Thịnh là trợ lý Mộng Bức.

 

Anh ta xác định lại địa chỉ một lần nữa với Lục Thịnh, thật sự là mang đến nhà Lục tổng???

 

Nhận được đáp án chính xác, trợ lý Mộng lập tức nổi hứng bát quái, Lục tổng có rất nhiều bạn gái như vậy nhưng chưa từng đưa ai về nhà cả???

 

Không biết đại mỹ nhân này từ đâu tới? Không biết cô ấy bằng cách nào có thể thuần phục được bản tính lãng tử của Lục Tổng?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện