Rét lạnh thấu tâm can người đi đường, mưa từ bầu trời cứ thế mà lao thẳng xuống không chút do dự.
Tiếng sét ầm vang, trời nổi gió lớn giống như đang báo hiệu điều gì đó.
Ở một nơi hoang vắng sâu trong núi, tiếng lá cây xào xạc va vào nhau do mưa bão, có tiếng hét của phụ nữ, dường như người đó rất đau đớn.
.
ngôn tình ngược
Một nam nhân với mái tóc bạch kim đi qua đi lại ngoài hành lang, có vẻ như rất lo lắng cho thê tử của mình.
“Bịch bịch bịch”
“Lão gia, phu nhân ngài khó sinh rồi.”
“Chết tiệt!” Người nam nhân đập mạnh vào cánh cửa.
“Phụ thân, mẫu thân có sao không vậy?” “Hức, hức” một đứa bé đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn.
Nhìn thấy đứa bé như vậy, nam nhân không nhịn được mà ôm chầm lấy an ủi “mẫu thân con nhất định sẽ không sao đâu”.
Hắn nói như vậy nhưng bàn tay gắt gao ôm chặt lấy nhi tử thấy được hắn cũng vô cùng lo lắng và sợ hãi.
Bỗng nhiên, một tiếng khóc rất to truyền ra từ trong phòng.
“Oe, oe”
“Sinh, sinh rồi, lão gia, phu nhân ngài sinh rồi!”
Bà đỡ ôm một đứa bé chạy ra ngoài mang đến trước mặt nam nhân.
Người nam nhân ôm chầm lấy đứa bé mặt không nén nổi xúc động.
“Không ổn rồi, lão gia, vẫn còn một đứa bé nữa.”
“Cái gì?” “Vẫn còn sao?”
“Uỳnh, uỳnh” một tiếng sét rất to đánh thẳng xuống mái hiên.
“Trời sinh dị tượng, cứu tinh của Bạch gia” một giọng nói vang ra từ đằng sau
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Thẩm Khanh” nam nhân ôm chặt đứa bé hỏi
“Đúng vậy, ý ta nói là vị cứu tinh của Bạch gia đã xuất hiện” Thẩm Khanh nghiêm nghị nói.
“Vị cứu tinh là...đứa con sắp chào đời kia của ta?” Chính xác, người nam nhân này chính là gia chủ Bạch gia-Bạch Chấn và người phụ nữ sắp sinh kia không ai khác là Bạch phu nhân-Vân Nhược Hi.
“Loảng xoảng” tiếng đồ vật rơi xuống đất
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Chấn hoảng hốt
Mọi người cùng nhau chạy vào.
Chỉ thấy bà đỡ đang ôm một đứa bé vẫn còn đang quấn trong tã lót.
Nhưng kì lạ là lại không hề nghe thấy tiếng khóc phát ra từ đứa trẻ.
“Thưa lão gia, là một nữ nhi nhưng