Quỷ Vực rất lớn, chính là người ở đây lại không nhiều, cung cấp vạn người chỗ ở căn bản không thành vấn đề.
Đi đến Quỷ Vực thư phòng trước, Bạch Dạ ngửa đầu nhìn xung quanh yên lặng gian phòng, không có lấy một thủ vệ gác, thập phần yên tĩnh, nàng căn bản không biết lí do vì sao lại như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ không lo có người đột nhập vào nơi này sao?
Dạ Sát lúc này bỗng lên tiếng "Thiếu chủ rất ghét ồn ào, dù không có người canh gác nhưng ngài ấy luôn luôn đề cao cảnh giác với mọi thứ xung quanh."
Tiếng cốc cốc "Thiếu chủ, Hắc Dạ công tử tới!"
Bên trong truyền đến âm thanh "Vào đi!"
Lúc này, cửa phòng môn được mở ra, trong mắt nàng hiện lên là một thân ảnh cao lớn, xuyên trên mình lam y sẫm màu, mái tóc đen nhánh buộc tùy ý.
Đã rất nhiều lần Bạch Dạ tiếp xúc với người này, nhưng mỗi lần chạm mặt là nàng lại không nhịn được cảm thán.
Không biết vì lí do gì nhưng trên người hắn luôn tỏa ra một cảm giác an tâm và dễ chịu.
Giống như nàng có thể trút bỏ mọi gánh nặng trên vai, yên ổn sống một cuộc đời bình thường vậy.
"Ngươi tới rồi!" Đế Vô Trần mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt có thể nhìn thấy ngập tràn toàn là hình bóng nàng.
Dạ Sát hơi hơi ngơ ra, thật sự hắn bị chịu kinh hãi đủ rồi.
Thiếu chủ! Ngài thật sự quên phu nhân rồi sao! (khóc không ra tiếng)
Nhưng hắn đâu dám nói ra lời đó, chỉ có thể nghẹn, nuốt vào trong, tự động lùi ra ngoài chờ đợi.
"Ngồi đi!" hắn đối với Bạch Dạ nói.
Bạch Dạ nhìn quan sát xung quanh.
Căn phòng này không quá nhỏ mà cũng không quá lớn, chỉ đơn giản là vừa phải.
Nó không giống với thư phòng của nàng, không có giường nệm, không có lấy một loài thực vật nào trong này.
Vì là ở dưới lòng đất nên dĩ nhiên là nó không có cửa sổ.
Cả căn phòng chỉ vỏn vẹn duy nhất một chiếc bàn lớn thêm 2 cái ghế ngồi là của hắn và nàng.
Bạch Dạ để ý sổ sách của hắn không nhiều như nàng, có thể lẽ đó là khác nhau giữa Tà phái và những thế lực khác.
Nhưng bản thân nàng cũng chưa từng tự nhận bản thân theo chính phái cả.
Đôi tay này cũng đã lây dính quá nhiều máu tươi, cả quá khứ lẫn hiện tại, thậm chí là tương lai cũng sẽ như vậy.
Chính phái? Từ lúc bản thân chấp nhận đi trên con đường này thì nàng đã sớm vứt nó ở đằng sau rồi.
Trên đời này, làm gì có thứ gì là công bằng và chính nghĩa chứ.
Tà phái hay chính phái nó vốn chỉ là cái hư danh, còn thực chất ẩn sâu bên trong nó thì ai có thể biết được.
"Ngươi chấp nhận lời hợp tác của ta chứ?" Đế Vô Trần giọng hơi trầm thấp hỏi.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy Quỷ chủ ngỏ lời muốn hợp tác đấy!" Bạch Dạ tự giễu cười.
Đế Vô Trần một tay chi cằm, nhìn nàng mà đáp "Quỷ Vực cũng là