Trần Linh Nhi biết mình không thể giấu, mặc dù cũng không hiểu tại sao Bạch Dạ lại biết được, cô ta giương mắt lên nhìn Bạch Dạ nói "Phải, là muội làm! Nhưng muội làm vậy tất cả đều vì ngài thôi."
"Làm vì ta?"
"Phải" Trần Linh Nhi nói "Ngay từ lúc gặp ngài, Linh Nhi đã thích ngài rồi.
Ta đã nói với lòng mình rằng, nếu không phải ngài, thì cả đời này sẽ không gả.
Sau đó, lại suy xét đến bản thân, từ gia thế, địa vị, và cả thời gian ở bên cạnh ngài, ta đều có tất cả.
Thế nhưng tại sao, mỗi khi ta muốn đến gần, ngài lại luôn muốn đẩy ta ra xa?"
Trần Linh Nhi càng kể mà càng chua xót "Ta yêu ngài như vậy nhưng không thể đổi lấy cái ngoái đầu nhìn lại của ngài.
Nhưng mà, ta nghĩ rằng mình chưa thua, chỉ cần cho ta thêm thời gian, nhất định, sẽ có một ngày nào đó tình cảm của ta cũng được chấp nhận.
Chỉ cho đến khi cô ta xuất hiện.
Ngài ngang nhiên mang một người con gái khác trở về, ngài có biết lúc đó trong lòng ta cảm thấy thế nào không?
Ta chưa biết cô ta là ai, gia thế ra sao nhưng rõ ràng người ở bên ngài lâu nhất là ta.
Tình cảm của ta suốt bao năm còn không bằng một con ả ngài mang về.
Ta thua kém ả ở điểm nào? Ngài nói đi.
Và khi ta biết cô ta chính là nữ nhi Thượng Quan, trong đầu ta lúc đó chỉ biết rằng, cần phải đưa cô ta rời khỏi ngài ngay lập tức.
Đến lúc đó, ngài lại thuộc về một mình ta mà thôi.
Nhưng tại sao? Đến lúc này, người mà cung chủ nghĩ, chỉ có cô ta? Ta ở đâu? Ta là cái gì?"
Bạch Dạ nhìn Trần Linh Nhi đang gào thét điên cuồng, cũng chỉ im lặng, không nói một lời nào.
Hắc Linh ở bên cạnh cười khẩy "Ngươi nói làm vì công tử? Nhưng rõ ràng là vì bản thân ngươi.
Ngươi ghen ghét, đố kị, muốn chiếm hữu ngài ấy, mà còn dám biện minh hay sao?"
Trần Linh Nhi ngước mặt lên nói "Cô ta chẳng khác nào một con hồ ly quyến rũ người khác.
Đã có hôn ước với Lam công tử, lại còn muốn có được tình yêu từ cung chủ.
Với lại, nếu giữ mãi cô ta, liệu Thượng Quan gia có bỏ qua cho cung chủ hay không?"
Lời của Trần Linh Nhi không phải là không có lý nhưng cho dù vậy cũng không đến lượt cô ta nhúng tay vào.
Tự tiện làm trái quy tắc, chọc giận cung chủ, đương nhiên kết cục của Trần Linh Nhi không hề nhẹ nhàng, mặc cho lời cầu xin của Tam trưởng lão.
Hắc Linh ở một bên buồn rầu, cho dù như vậy, cũng đâu thể đổi được Uyển Nhi tiểu thư trở về.
Cô vẫn vô cùng khó hiểu, nếu như bình thường, công tử nhất định sẽ đi cứu Uyển Nhi tiểu thư nhưng nhìn biểu hiện, xem ra ngài ấy không có ý định đó.
Là do hết cảm xúc mới vậy sao?
Hay ngay từ ban đầu bản thân cô đã đánh giá sai mức độ quan trọng của Uyển Nhi tiểu thư trong lòng công tử?
Tiểu Hắc xuất hiện bất thình lình bên cạnh Bạch Dạ, nói "Công tử, người đã xử lí xong!"
"Tốt, lui đi!"
Hắc Linh không hiểu hỏi "Ngài đã làm gì vậy công tử?"
"Làm gì? Đương nhiên là trừ khử mấy kẻ không còn tác dụng nữa."
Ý ngài ấy là sao?
Nhìn mặt mộng bức của Hắc Linh, Bạch Dạ cũng không khỏi nhiều lời "Ngươi nghĩ Trần Linh Nhi