Nghe được mệnh lệnh, Tiểu Hắc mới từ từ lùi lại, chầm chậm đi sát bên người Bạch Dạ giống như một sát thủ chi nhất trung thành.
Vừa đi, hai người vừa trò chuyện.
"Ta không nghĩ tới ngươi lại hành động nhanh như vậy đấy."
Bạch Dạ cười khẩy "Đương nhiên."
Hoắc Dương nhìn nàng, tò mò hỏi "Ngươi thật sự hợp tác với Quỷ Vực sao? Ta cảm thấy bọn họ chẳng có gì tốt lành cả."
Tốt lành sao? Nếu đem so ra với lũ người tự xưng mình là Chính phái kia, Quỷ Vực còn tốt hơn gấp trăm lần.
Dù mang danh Tà phái, nhưng Đế Vô Trần trước giờ làm việc có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện bất nhân bất nghĩa.
"Ta chẳng cảm thấy có điều gì không ổn cả.
Nói thẳng ra thì, ta vẫn cần bọn họ để kế hoạch diễn ra tốt hơn."
Hoắc Dương thở dài.
Hắn trước giờ luôn được ca tụng là thông minh, nhưng xem ra, trước mặt tiểu cô nương này, vẫn chẳng là gì cả.
Sau khi biết chuyện nàng lợi dụng Thượng Quan Uyển Nhi để trả thù Thượng Quan gia, hắn còn không thể tin rằng nàng của bây giờ và con người hớt hải đi cứu Thượng Quan Uyển Nhi bị giam lỏng lúc đó là một.
Hắn còn tưởng rằng, trong lòng của nàng, Thượng Quan Uyển Nhi là một điều gì đó đặc biệt.
Vậy mà giờ, lại đi lợi dụng cô ta để báo thù sao?
Rõ ràng, hắn nên vui!
Lúc trước, bộ dáng lo lắng muốn cứu người của Bạch Dạ làm hắn không khỏi xao động.
Hắn còn nghĩ rằng nàng đã thay đổi, còn căm ghét cô gái kia, vì cô ta mà Bạch Dạ trở nên mềm yếu.
Nhưng giờ, nàng đã quay trở về con người lúc trước, không còn bị trói buộc, vậy tại sao, hắn lại chẳng thể nào vui nổi?
Điều này, thực sự là điều hắn muốn sao?
Bạch Dạ nói "Mọi thứ, không thể nào kéo dài thêm được."
Hai người ngồi xuống ghế, Bạch Dạ ra hiệu muốn Tiểu Hắc lui ra ngoài, một quản gia từ bên ngoài lặng lẽ rót trà cho họ rồi lẳng lặng đi ra.
Không gian lúc này, chỉ thuộc về hai người.
Vì đang ở vỉa hè, gió thổi làm tóc Bạch Dạ bay, mang theo nhè nhẹ hương trúc.
Nàng tự hỏi, nếu sau này thù được báo, có phải nàng cũng sẽ tìm một nơi rừng sâu nước lặng như vậy để nghỉ ngơi hay không?
Bạch Dạ tự nghĩ mà tự giễu cười.
Bản thân nàng, có tư cách để nghĩ về chuyện tương lai hay sao?
"Sao ta không thấy cha ngươi ở đâu?"
Hoắc Dương bất đắc dĩ cười cười "Lão già đó đi tụ họp với mấy con sâu rượu từ sáng sớm, chắc phải tầm tối mới thấy ló mặt về."
"Hèn gì, ta tới mà không thấy có giọng nói quen thuộc, làm không quen chút nào." Bạch Dạ nhấp lên ly trà, nhoẻn miệng cười.
"Phải phải! Chỉ cần biết ngươi tới thôi, thể nào cũng nghe thấy tiếng "Tiểu Dạ, Tiểu Dạ tới rồi" của lão."
Bạch Dạ phụt một tiếng, cười nói "Coi ngươi kìa, ghét bỏ ông ấy ra mặt như vậy sao?"
Hoắc