Đêm đó, trong khi mọi người đang say nồng trong giấc ngủ thì Bạch Dạ lại vội vàng giật mình thức giấc.
Nàng có thể cảm nhận rõ trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi chảy nhễ nhại.
Đã bước sang thu, không còn cái nóng bức của mùa hè nhưng sao nàng lại ra nhiều mồ hôi đến vậy?
Không tài nào ngủ được, Bạch Dạ đi vào đôi giày, nhảy lên mái hiên hóng gió trời.
Lại một lần nữa nàng được chứng kiến vầng trăng tròn, không phải toàn vẹn như vào ngày rằm, nhưng rất ấm áp và hoài niệm.
Ngực hơi nhói đau, xem ra là bệnh cũ lại sắp tái phát, nhưng giờ phút này nàng không quan tâm đến điều đó nữa, thù được báo, cho dù có chết cũng yên lòng.
Có đúng không nhỉ?
"Lại gặp ác mộng nữa hả?" tiếng nói của một nam nhân lọt vào tai Bạch Dạ, mang theo sự quan tâm ân cần.
Bạch Dạ cúi mặt xuống, nhàn nhạt trả lời "Chỉ là không ngủ được thôi!"
Hoắc Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, đột nhiên thở dài "Cha ta mà nhìn thấy được cảnh này chắc lột da ta mất."
Nàng nhíu mày "Vì sao?"
"Vì lại để ngươi buồn chứ sao? Trong mắt ông ấy ngươi là con gái rượu* mà, nếu không chăm sóc tốt ngươi hẳn là ổng sẽ khó đầu thai được." hắn vừa cười đùa vừa trêu chọc.
*con gái rượu: ý nói cô con gái được cưng chiều.
Nghe vậy nàng bỗng dưng nhăn mặt, phản lại "Cái gì? Ai chăm sóc ai? Ta đây được cha ngươi giao cho trọng trách là trông chừng ngươi đấy.
Ngươi sống tốt như vậy cũng do một tay lão nương ta chứ do ai?"
Nàng chầm chậm quay đầu ra xem biểu hiện của hắn, hơi ngơ người bởi ánh mắt trìu mến của hắn đối với nàng.
Tay hắn khẽ chạm vào đôi má hồng của Bạch Dạ cười "Đấy, vui vẻ như vậy không phải tốt sao?"
Mặt Bạch Dạ bỗng chốc bị hắn làm cho hóa đỏ, quay ngoắt đầu đi.
Tên này nhìn kĩ nhan sắc cũng không tệ lắm.
Lâu lắm rồi mới có người dám trêu chọc nàng như thế.
"Này" hắn cầm một bọc gì đó đưa cho nàng.
Bạch Dạ nhận lấy rồi ngơ ngác "Đây là...."
Hoắc Dương nói "Mơ khô đó! Không phải ngươi thích ăn lắm sao?"
Hóa ra hắn vẫn còn nhớ!
Bỏ một miếng vào miệng, chua quá! Nhưng rất ngon!
"Ta nhớ lúc đầu ngươi không thích nó!"
Hoắc Dương vừa nhai mà nghe nàng nói thì lại làm như không có gì, một lúc rồi mới đáp lại "Không thích có thể tập ăn, sau rồi sẽ thích thôi!" nhưng Bạch Dạ không hề biết, tại vì đây là món nàng thích nhất nên hắn mới ăn.
Hai người ngồi cũng đã khá lâu rồi hắn mới hỏi "Sau này ngươi có dự định gì? Tiếp tục với cuộc sống hiện giờ hay là...."
"Bạch gia đã có Nhị ca lo, Lăng Thiên Cung sự việc thì Đại ca đã quán xuyến hết rồi.
Hẳn là ta sẽ không ở đế quốc nữa."
"Vậy tới Thanh Sơn phái đi! Không phải ngươi từng nói rất thích nơi đó sao?"
Bạch Dạ trở nên trầm mặc.
Thanh Sơn phái? Quả thật nàng rất thích, nhưng có gì đó khiến nàng muốn làm hơn.
Hoắc Dương lại một lần nữa đề nghị "Ở