Trong những ngày này, nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, đặc biệt là một vài ký ức trước kia bị lãng quên giờ trở lại.
Nàng trước đây luôn tự hỏi tại sao mỗi khi tới gần Đế Vô Trần, nàng có một loại mạc danh quen thuộc.
Hóa ra, từ rất lâu, rất lâu nàng và hắn đã từng tương ngộ.
Trong cơn mê man, nàng còn nghe thấy hắn bày tỏ rõ lòng mình.
Thế nhưng, chợt nhớ tới giấc mơ về Hoắc Kình Thiên, lòng nàng lại khó có thể chấp nhận.
Nhưng có một điều mà nàng muốn khẳng định lại...
Căn phòng đang tràn ngập ánh sáng đột nhiên trở nên tối om, Bạch Dạ giật mình xoay người nhìn ra cửa sổ.
Thân ảnh cao lớn của nam nhân hiện hữu trước mắt nàng, dù bị ngược sáng nhưng nụ cười nhu hòa đối với nàng không hề che dấu.
Hắn cất tiếng gọi "Tiểu Dạ nhi!"
"Đế Vô Trần?"
Nhìn thấy nàng khỏe mạnh đối diện với hắn, Đế Vô Trần không cấm được lộ ra sự vui mừng.
Nhưng nàng lại nói câu khiến hắn bất đắc dĩ.
"Sao ngươi vào được đây?"
Hắn đùa cợt đáp "Nàng không muốn ta tới thăm đến vậy sao?"
Bạch Dạ ấp úng "Không! Không phải! Chỉ là Tứ ca cho ngươi vào sao?" hắn bỏ bùa mê gì cho Bạch Chân sao?
Dạ Sát đứng đằng sau cười khổ.
Nếu như cho vào thì làm gì có chuyện trèo cửa sổ thế này?
"Phải cảm ơn đến muội muội của nàng, giúp ta tránh được ánh mắt của mấy vị ca ca đó."
Bạch Thiển /hắt xì/: ai nhắc đến bổn cô nương vậy?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tựa như cả ngàn thu không được gặp.
Bạch Dạ lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, lập tức quay mặt đi.
"Ngươi nhìn cái gì chứ?"
Một mặt đáng yêu này của Bạch Dạ làm Đế Vô Trần bật cười.
Làm sao có thể tưởng tượng ra nàng chính là người đã diệt sạch toàn bộ Thượng Quan gia kia chứ?
"Nàng khỏe rồi chứ?"
Bạch Dạ gật đầu "Hầu như không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là đi lại có chút khó khăn."
"Vậy..." Đế Vô Trần khó có được ngập ngừng "...nàng còn nhớ những gì ta đã nói chứ?"
Bạch Dạ bừng tỉnh gian, đúng là lúc nàng sắp hôn mê, hắn đã...tỏ tình với nàng!
Nàng e thẹn gật đầu!
Đế Vô Trần trở nên nghiêm túc hơn, hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, mặt đối mặt nói "Tiểu Dạ nhi, ta không phải là một người tốt.
Nhưng tình cảm của ta đối với nàng đều là thật.
Từ lúc nàng và ta gặp nhau tại Võ Lâm Minh Kỳ, ta đã ngay lập tức nhận ra nàng.
Ta biết nàng có bí mật, có kế hoạch, nhưng ta tôn trọng nàng, Tiểu Dạ nhi.
Trước đây, nhìn thấy nàng một mình đối diện với tất thảy, ta đã rất khó chịu.
Trong đầu ta luôn tự hỏi, tại sao nàng không dựa vào ta, một chút thôi cũng được?"
Giống với Hoắc Kình Thiên!
Hắn còn nói "Nhưng cuối cùng nghĩ lại, thì thấy bản thân mình thật ích kỷ.
Nàng có cuộc sống, có tự do, có quyền quyết định của riêng mình, ta vô cớ xen vào, mới là sai.
Nàng không phải người luôn nép dưới cánh vây của ta, chịu sự bảo hộ của ta.
Vì thế, ngay