5 năm sau…
Tại Côn Sơn yên bình nằm sâu trong một vùng núi hiểm trở, mùi thảo dược nồng nặc bay khắp gian.
Tiếng nô đùa ríu rít vang vọng khắp Sơn cốc.
Một nữ hài chạy lại chỗ của một nam nhân, thân xuyên màu tím váy áo, vừa yêu mị vừa đáng yêu thò tay để một thứ gì đó sau lưng nam nhân.
Nam nhân giật mình hét lên, nữ hài ôm bụng cười như được mùa.
“Haha, bao nhiêu năm rồi mà huynh vẫn sợ côn trùng như vậy hả Nhị ca”.
Bạch Thiển 8 tuổi cười lớn.
“Nha đầu này, dám chọc Nhị ca”.
Bạch Mặc 13 tuổi tức giận, túm lấy áo sau gáy của Bạch Thiển “lúc trước thì trêu chọc Tam ca, bây giờ học thêm trò chọc cả Nhị ca sao?”
Bạch Thiển nhìn rồi nói “Cái này là Tứ ca dạy muội đó.”
Bỗng dưng, không khí trở lên im bặt, 2 người cũng không nói nữa.
Tất cả bọn họ đều biết, đã 5 năm rồi, kể từ khi phụ thân và mẫu thân mất, Bạch Dạ Bạch Chân cũng bỏ đi.
Bọn họ mấy cái cũng đều đã trưởng thành nhưng không lúc nào là không nhớ tới hết.
Lần nào cũng cầu mong Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ bình yên trở về.
“Có chuyện gì vui sao? Kể cho đệ nghe nữa đi.” Giọng nói của một nam nhân khác vọng từ phía xa.
“Tam ca!”
Bạch Thiển lao ra, ôm chặt lấy hắn.
“Tiểu Thường, Đại ca không ở cùng với đệ sao?”
“Đại ca đang ở thắp nhang cầu phúc cho phụ mẫu bọn họ”.
Bạch Thường trả lời một cách điềm đạm.
“Phải, đã bao năm rồi, không biết Tiểu Ngũ và Tiểu Tứ ra sao nữa, ta rất muốn tới chỗ họ nhưng sư phụ cứ luôn ngăn cản.”
“Họ sẽ không sao đâu huynh”.
“Ta mong là vậy!”
Những năm nay, dưới sự chỉ dạy của Quỷ y, tất cả mọi người đều đã đạt đến trình độ võ công vô cùng lợi hại.
Bởi vì họ đều có chung một mục đích, đó chính là báo thù!
Nhưng điều họ bọn họ lo nhất bây giờ, chính là Bạch Chân và Bạch Dạ.
2 người họ bỏ đi từ 5 năm trước, cho đến nay vẫn không rõ tung tích.
Chỉ sợ chưa đạt được đến tuyệt đỉnh võ công đã phải táng thân nơi nguy hiểm đó.
Đảo Tu la và Vô Hồi đại lục không phải là nơi bình thường, vào thì dễ nhưng muốn ra lại khó.
Năm nào bọn họ cũng đi tìm 2 người họ, với hi vọng rằng có thể tương ngộ, nhưng chờ càng lâu thất vọng lại càng nhiều.
Không chỉ không thấy bóng dáng của 1 người mà ngay cả một chút tin tức cũng chẳng thấy.
Ngay cả Quỷ y cũng chỉ biết lắc đầu bó tay.
Lúc này, tại Đảo Nguyệt Cốc, xuất hiện bóng dáng của một số người.
“Ngươi chắc chắn là chúng đã chết chứ?” Một kẻ thần bí đeo mặt nạ, áo choàng đen hỏi.
Khiến cho người ta