Người nam nhân này có mái tóc bạch kim, khá giống với Đại ca, vậy chắc đây là phụ thân nàng.
Bạch Chấn đưa tay sờ lên đôi má bé nhỏ của Bạch Dạ.
Bàn tay to lớn, thô ráp nhưng khi vuốt má nàng lại vô cùng dịu dàng.
“Thiên thần bé nhỏ, ta là phụ thân con, chào mừng con đến thế giới của chúng ta.”
Thật đẹp!
Giống như cha nàng ở kiếp trước đang nói với nàng vậy.
Thật ấm áp! Bạch Dạ nhắm chặt đôi mắt, cố gắng vươn tay chạm vào bàn tay của Bạch Chấn, hưởng thụ cảm giác mà lâu rồi nàng không thấy.
“Tiểu Bạch, chàng nhìn xem, con bé rất thích chàng!”
Bạch Dạ nhìn lên phía Vân Nhược Hi, không biết từ lúc nào, nước mắt từ khoé mi nàng tuôn ra, nàng chỉ mong muốn có một gia đình thôi.
Nàng nắm chặt lấy vạt áo mẫu thân, khóc to thành tiếng.
Cha, mẹ con rất nhớ hai người!
Linh cảm của một người mẹ khiến cho Vân Nhược Hi không tự chủ được mà an ủi Bạch Dạ “Tiểu Ngũ nhi, con đau lòng sao?”
“Mẫu thân, mẫu thân, sao Tiểu Ngũ lại đau lòng, có phải cha đã khiến cho Tiểu Ngũ sợ không?” Bạch Mặc giật giật vạt áo Nhược Hi hỏi
Nhược Hi bất đắc dĩ nhìn nhi tử, lắc đầu thở dài “mẫu thân không biết, có lẽ muội muội con đang thương tâm điều gì đó”
Bạch Chấn thấy vậy vỗ nhẹ lưng nàng chấn an “không sao đâu con yêu, có phụ thân ở đây không ai dám làm con đau lòng đâu”
“Đúng vậy, Nhị ca biết võ sẽ đánh bầm dập kẻ đó cho muội xem” Bạch Mặc khua khua đôi tay nhỏ bé hưng phấn nói
“Không phải đệ vẫn thường lười biếng không chịu tập võ sao?” Bạch Trạch chế giễu
Bạch Dạ quay ra nhìn những người thân bên cạnh mình, mặc dù kiếp trước nàng mất đi sự yêu thương từ gia đình khi còn rất nhỏ, nhưng bây giờ, nhìn họ, nàng cảm thấy giống như ông trời đang bù đắp lại cho nàng những thiếu thốn trước kia.
Cha, mẹ, hai người thấy không, con không còn cô đơn nữa.
Nhìn cảnh gia đình quây quần, nói cười vui vẻ, nàng thề trong lòng rằng sẽ không