Bóng đêm tối đen, sương mù nồng đậm, dưới màn đêm một điểm sáng nhỏ cũng không có.
Thân ảnh nhỏ nhắn của Bạch Thiển lén lút từ hoa viên hoàng cung đi ra, giống như quỷ mị tại ngã tư đường bí mật đi, động tác lưu loát, nhanh chóng.
Dưới bóng đêm trường bào màu đen tinh xảo tung bay.
Lên xuống vài lần đã đến trước nóc phòng bảo mật, ngay cả mấy lính canh uy nghiêm đứng trước cửa cũng không bị kinh động.
Bạch Thiển cùng Tiểu Bạch nhảy xuống mặt sàn.
Trong căn phòng ngay đến một ánh nến cũng không có.
Nhưng nàng là ai? Ngay từ lúc sinh ra đã có đôi mắt đặc biệt, khả năng nhìn trong bóng tối vô cùng tốt.
Bạch Thiển từ từ đi sâu vào trong.
Nàng loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm được nơi cất giấu bảo vật.
Bỗng két một tiếng, nàng chạm phải thứ gì đó, quay lưng lại là một cái cần gạt.
Tiểu Bạch có nhiệm vụ đứng canh gác, chỉ thấy Bạch Thiển nắm lấy cần gạt đẩy nhẹ xuống, một đường hầm bí mật mở ra.
Trong phòng này thế mà lại có đường hầm.
2 người đi vào càng lúc càng tối.
Nhưng khi tới nơi, Bạch Thiển nở nụ cười, bảo vật ở ngay trước mặt.
Nó được khoá trong một chiếc hòm tinh xảo làm bằng thuỷ tinh.
Bạch Thiển thân ảnh quỷ mị, quần áo màu đen như hoà vào bóng đêm, nàng loay hoay một lúc trên khoá cưa, lắc đầu, cầm một gậy sắt nhỏ, khé cậy 2 cái liền mở ra.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ gặp phải cơ quan nhưng Tiểu Bạch từ lúc nào đã phá hết các cơ quan ở đây nên không hề có chút tiếng động nào.
“Lấy được thảo dược rồi, tiểu thư chúng ta mau quay trở về” Tiểu Bạch nói nhỏ.
“Được”.
2 người lại thoắt cái đã biến mất.
Nhưng chưa kịp ra khỏi đó, một tên lính đi vào trong xem tình hình thì bắt gặp phải Bạch Thiển và Tiểu Bạch.
Hắn hô to “Thích khách, có thích khách”.
Chết tiệt! Thật xúi quẩy!
Tiểu Bạch thân thể nhanh nhẹn, lấy ra trường kiếm giết chết tên lính canh.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Họ đành phải phi thân bỏ chạy.
Trước khi đi Bạch Thiển lấy ra một chiếc ngọc bội rồi cố tình đánh rơi ở đó.
Sáng hôm sau, tin