2 bên nhìn nhau, ngầm đánh giá đối phương.
Dân chúng kéo nhau ra xem kịch vui.
Một bên là công tử hào hoa phong nhã, một bên là hoàng tử quyền cao chức trọng nhưng vô cùng kiêu căng.
Phải! Hắn chính là Tam hoàng tử Phong Tử Mặc.
Tính cách của Tam hoàng tử khắp kinh thành ai ai cũng biết đến, ỷ thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn, háo sắc, vô dụng nhưng chẳng ai dám chống đối lại hắn.
Hiển nhiên rồi, ai bảo hắn là hoàng tử chứ.
Là nhi tử duy nhất của Sở Hoàng Hậu, đệ đệ Phong Quan Liên vì thế được sủng ái vô cùng.
Bạch Thường nhíu mày.
Lão bản thấy tình hình không ổn liền nói “Tam hoàng tử, vị công tử này đã lấy nó trước, chỗ này có rất nhiều trang sức đẹp hơn, để ta lấy cho ngài xem nha?”
“Ta không cần, ta chỉ muốn chiếc vòng đó!” Hắn tức giận, chiếc vòng này vô cùng tinh xảo, hắn định đem nó tặng cho Vũ Thi, chắc chắn nàng ấy sẽ rất thích.
Thật rắc rối!
Bạch Thường cười khẩy, nói với chủ cửa tiệm “Lão bản, chiếc vòng này, ta không cần nữa.” Nói xong liền đặt nó lên mặt bàn.
“Ha!” Tam hoàng tử đắc ý, dám giành đồ với hắn.
Lão bản vừa tiếc nuối cũng vừa mừng thầm.
Nhưng ngay trước khi đi, Bạch Thường để lại một câu “Ánh mắt dơ bẩn của hắn nhìn vào chiếc vòng đó rồi, cầm chỉ bẩn tay của ta thôi.”
Mọi người đều kinh động trước lời nói của Bạch Thường, thấy chẳng còn gì để xem liền tản đi.
Chỉ có Phong Tử Mặc gương mặt vặn vẹo đứng ở đó.
Tên dân đen đó dám sỉ nhục bổn hoàng tử như vậy, hắn nhất định sẽ không để yên chuyện này.
Và đương nhiên, chiếc vòng đã thuộc sở hữu của Tam hoàng tử.
Trên đường đi, Hắc Đào nhìn Bạch Thường và hỏi “Tại sao công tử lại nhường chiếc vòng đó cho hắn chứ? Ta không tin rằng ngài dễ tính như vậy!” Đi theo bao năm dĩ nhiên Hắc Đào biết tính của Tam công tử, dù là người hiền hoà nhất trong 5 vị công tử nhưng là người Bạch gia, Bạch Thường như vậy, hắn mới không tin.
“Sao ngươi lại không tin chứ? Từ trước tới giờ ta luôn rất hào phóng mà.” Tiếng Bạch Thường từ trong xe ngựa vọng ra ngoài, hắn nhoẻn miệng cười.
Hắc Đào tự nhủ ‘Hắn mà tin? Chặt đầu hắn đi!’
Bạch Thường sao có thể