Thanh âm của nàng ta dần nhỏ lại, biểu hiện vô cùng bất lực, Thượng Quan Uyển Nhi lúc này trông nhỏ bé và yếu đuối hơn bao giờ hết.
Bạch Dạ có chút không được tự nhiên cho lắm, bởi nàng cũng chưa từng trải qua nên cũng không thể hiểu được cảm xúc của Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng nhìn một nữ tử nhỏ bé trước mắt này, Bạch Dạ lại hình dung ra dáng vẻ khi đứng trước Biểu Trạch hồi nãy.
Nàng dường như dần có thiện cảm với cô nương này hơn rồi!
"Nếu ta là cô, ta nhất định sẽ từ chối hôn sự này!" Lời của Bạch Dạ bỗng vang lên.
Thượng Quan Uyển Nhi liền ngơ ngác.
Đôi con ngươi long lanh nhìn thẳng Bạch Dạ.
Đáng lí nàng Bạch Dạ cũng sẽ mất tự nhiên nhưng không, nàng lại nói tiếp "Cuộc đời của mình, mình sẽ tự quyết định, không đến lượt người khác quản.
Cho dù là nữ nhân đi chăng nữa." dù Bạch Dạ vốn không thích quản chuyện bao đồng, nhưng không hiểu sao nữ tử trước mắt này khiến Bạch Dạ trở nên nhu hòa.
Dường như trong chính tiềm thức của nàng cũng đã coi Thượng Quan Uyển Nhi trở thành bằng hữu.
Sau khi nghe được những lời an ủi từ Bạch Dạ, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có vẻ như là đúng.
Cuộc đời, vận mệnh của nàng là do nàng quyết định, không phải do người nào quản.
Nàng ta như trút được gánh nặng trong lòng mình.
"Vậy...." Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên muốn ngỏ lời "Chúng ta hiện giờ....có được xem lf bằng hữu không?" ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm Bạch Dạ, như muốn nghe được kết quả từ nàng.
"Đương nhiên!" nàng không chần chừ thừa nhận, vốn dĩ chính nàng cũng đã xem như vậy rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười xinh đẹp, đôi má liền ửng hồng giống như vừa nhận được lời cầu hôn vậy.
Nàng ta từ trong túi mình lấy ra chiếc túi thơm đưa cho Bạch Dạ nói "Đây coi như là món quà ta tặng cho ngươi, mong ngươi không chê."
Chiếc túi thơm nhỏ xinh thêu hình đôi chim uyên ương chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay, phải công nhận tay nghề của Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng tốt, ngay đến Bạch Dạ cũng phải cảm thán.
Những kí ức bỗng hiện lên trong đầu nàng.
Nhớ năm xưa, cũng chính tay mẫu thân thêu cho nàng một chiếc túi thơm giống như vậy, nhưng đó là đóa mẫu đơn, hiền dịu giống như mẫu thân vậy.
Bạch Dạ cũng từng nghĩ sẽ được mẫu thân thêu túi thơm trong lễ thành thân của nàng.
Nhưng đã không được nữa rồi, mẫu thân đã không thể làm điều đó.
Cảm thấy bản thân vừa thất thần, Bạch Dạ lên tiếng nói lời cảm ơn.
Thượng Quan Uyển Nhi lại rất vui vì điều này, được đối phương chấp nhận còn gì hạnh phúc hơn (mặc dù chỉ là nhận túi thơm).
Bạch Dạ đưa tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc túi thơm, miệng vừa lẩm bẩm kêu "Uyển".
"Đó là tên của ta!"
Nàng cũng không ngạc nhiên lắm vì người đẹp như vậy chắc tên cũng sẽ rất đẹp và nàng đã đoán đúng.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay _ Т RUМTRUYEЛ.VN _
"Ngươi có thể gọi ta là Uyển Nhi...."
Thượng Quan Uyển Nhi có chút mong