Hầu như đều là các trưởng lão đại diện đi thay.
Mỗi lần nhắc tới là ngài ấy lại trốn biệt tích ở đâu chẳng ai biết.
"Được, ta sẽ đi!"
Nhị trưởng lão hơi ngạc nhiên hỏi lại "Cung chủ sẽ tới sao?"
"Sao vậy? Có gì lạ lắm sao?"
"À không." trước giờ cung chủ đâu có dễ dàng nhận lời như vậy đâu, lão hơi nghi ngờ về chuyến đi lần này.
"Còn gì nữa không?"
"Dạ....không, thuộc hạ cáo lui!"
Lăng Thiên Cung không hổ danh là thế lực lớn nhất nhì đế quốc, được xây dựng vô cùng rộng lớn và thoải mái.
Bạch Dạ thản nhiên đi dạo xung quanh cung, tận hưởng không khí trong lành nơi đây.
Dù bên ngoài được bao bọc bởi nhiều sương mù nhưng bên trong lại rất trong lành.
Nàng chợt nhận ra, có ai đó đang lén theo dõi nàng từ xa nhưng nàng chẳng có bất kì động tĩnh gì, như thể biết được người đó rốt cuộc là ai vậy.
Không chịu nổi nữa, Bạch Dạ liền lên tiếng "Ra đi, không cần trốn!"
Một thiếu nữ e thẹn bước ra từ sau bức tường, thiếu nữ xuyên làn áo xanh ngọc bích, mái tóc đen thả dài cùng gương mặt xinh đẹp.
Nói là xinh đẹp vậy thôi chứ đứng trước Bạch Dạ thì nàng ta chẳng khác nào người bình thường.
Bước chân nàng ta nhẹ nhàng lại gần Bạch Dạ hành lễ "Cung chủ!" giọng nàng ta vẫn còn hơi run rẩy vì sợ hãi.
"Linh Nhi, ngươi làm gì ở đây?"
Trần Linh Nhi vẻ mặt hơi bối rồi, tay chân luống cuống không biết nên làm gì, nói năng lộn xộn "Muội, muội đi kiếm ngài, à không, đi kiếm gia gia,..."
"Ngươi biết rằng không được tùy tiện đi lại?"
Trần Linh Nhi là cháu gái duy nhất của Tam trưởng lão.
Nàng ta được cưng chiều vô cùng, lúc nào cũng cho rằng bản thân vô cùng xinh đẹp.
Đã thầm mến Bạch Dạ từ lâu nhưng đã bị nàng từ chối bằng một ánh mắt sắc lạnh và chán ghét.
Nàng ta rất giỏi thảo mai và lắm thủ đoạn.
Vì nể mặt Tam trưởng lão, nàng đã không giết chết Trần Linh Nhi mà chỉ không thèm để ý đến nàng ta.
Bạch Dạ mày hơi nhăn lại, quả nhiên nàng ta vẫn khiến nàng không thể vừa mắt.
Bạch Dạ xoay người tính rời đi.
Nhưng từ trên người nàng rơi ra một túi thơm.
Trần Linh Nhi nhìn thấy liền nhặt lên, túi thơm thêu hình đôi uyên ương, bên trên lại có chữ "Uyển".
Bạch Dạ nhận ra nàng vừa đánh rơi, nhìn nó đang được Trần Linh Nhi cầm lên.
"Đưa cho ta!"
Nàng ta hơi sợ hãi, hỏi "Cái này là của cung chủ sao?"
"Nó vốn là của ta!"
Nàng ta thật sự sợ hãi.
Túi thơm này chỉ có nữ nhi mới có, mà lại còn khéo léo như vậy, chẳng lẽ...cung chủ đã có người mình thích rồi sao?
Bạch Dạ hơi bực bội, giận dữ "Đưa nó cho ta! Đừng để ta nói lần thứ hai!"
Trần Linh Nhi hoảng hốt, vội vàng trả lại cho Bạch Dạ.
Nàng xoay người rời đi không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái.
"Uyển" là ai? Nữ nhân của cung chủ sao?
Nàng