Qua mấy ngày, Hàn gia nghênh đón hai vị khách đó là một đôi thầy trò.
Người đàn ông trung niên đi đằng trước dáng người khô gầy thấp bé, cả người gầy trơ cả xương, ông ta mặc áo dài màu đỏ, áo rộng thùng thình khiến người ta sợ ông ta không đỡ nổi bộ áo này.
Người đi đằng sau lại hoàn toàn khác, trẻ trung nhưng dáng người lại rất béo, trông hệt như quả bóng căng hơi, nhìn qua làm người ta sợ anh ta căng quá mà phát nổ.
“Hoàng đại sư, đại danh của ngài như sấm nổ bên tai vậy.” Hàn Thượng cười niềm nở ra đón, duỗi tay về phía trước làm một tư thế mời vào, nói “Mời ngài!”
Hoàng đại sư tên thật là gì thì chẳng ai biết, mọi người chỉ biết hắn họ Hoàng, là một người rất tài giỏi nên mới tiến cử cho Hàn Thượng.
Hàn Việt ngồi ở trên xe lăn ngay phía sau Hàn Thượng, lúc này liền giương mắt đánh giá thầy trò hai người, ánh mắt không kiêng nể gì, không hề che đậy.
Một đôi mắt thẳng tắp nhìn qua, đó là một đôi mắt nhỏ hẹp mà vẩn đục, cũng không tính sáng ngời, đen như mực giống như bóng đêm sâu thẳm, hơn nữa đáy mắt che kín mộtmàu âm lãnh, cái này làm cho cả người ông ta thoạt nhìn thật âm u.
Hàn Việt bị ánh mắt này làm cho hoảng sợ, cả người rụt lại theo bản năng —— hắn không biết hình dung cái ánh mắt này như thế nào, chỉ cảm thấy lạnh lẽo giống như rắn độc phun nọc.
Hàn Thượng bước lên một bước, che chắn cho Hàn Việt, anh ta nói “Em trai tôi bị tôi chiều hư từ nhỏ, nếu có chót mạo phạm cũng xin ngài thứ tội.”
Giọng điệu của anh ta cực kì khách khí, nhưng khách khí chứ không phải sợ hãi.
Đối với loại người có năng lực đặc thù như này, Hàn Thượng không ngại mà đối đãi lễ phép cho đối phương vài phần mặt mũi.
Nhưng đó cũng không có nghĩa anh ta sợ.
Hoàng đại sư thu hồi ánh mắt, đi theo hai người vào phòng.
Hàn Thượng mời hắn ngồi xuống, anh ta duỗi tay ra hiệu, thư kí lập tức lấy ra một cái rương nhỏ bằng bạc đặt lên bàn, sau đó mở nó ra.
Thứ trong rương liền đập vào mắt mọi người, đó là một rương tiền, bên trong xếp gọn gàng từng cọc tiền màu hồng.
Hàn Thượng cười tủm tỉm nói “Đây là 50 vạn tệ, nếu Hoàng đại sư có thể tóm được con quỷ kia, tôi sẽ biếu cho ngài một trăm vạn coi như thù lao.
Đương nhiên, sẽ là tiền mặt.”
Trước khi gặp, đương nhiên là anh ta đã hỏi thăm về người này, đối phương có hơi quái đản, hắn thích tiền mặt, thích màu hồng phấn trên tiền mặt, mà không phải một chuỗi con số ở thẻ ngân hàng.
“Ngài nhìn chân của em trai ra đây này, chính là do con quỷ đó làm hại.
Tôi lại chỉ có một thằng em này, vậy mà lại bị con quỷ này hủy hoại, nửa đời sau chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, làm sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này?” Hàn Thượng nhìn về phía chân của Hàn Việt, nhịn không được thở dài một hơi.
Nghe vậy, Hàn Việt không kìm được mà siết chặt nắm tay, trong mắt hắn tràn ngập thù hận, hung tợn nói “Hoàng đại sư,tôi muốn ông giết con quỷ kia, đem xuơng nó nghiền thành tro.”
Từ khi bước vào cửa tới giờ vẫn luôn không mở miệng, Hoàng đại sư rốt cuộc cũng lên tiếng, ông ta khẽ gật đầu, nói “Cầm tiền của các người rồi thì tất nhiên tôi phải đáp ứng điều kiện của các người.
Chỉ là có thể kể thêm cho tôi về con quỷ đó được không?”
Hàn Việt gật gật đầu, hắn hồi tưởng lại một chút, nói “Con quỷ kia rất cao lớn, hắn ăn mặc theo kiểu thời dân quốc, chính là cái loại áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Lúc hắn tóm lấy chân tôi, chỉ cần dùng chút lực đã khiến nó gãy rồi.”
Cứ nghĩ tới cảm giác đó, Hàn Việt nhịn không được sờ sờ chân mình.
Nơi đó, có một đơn xương bằng đầu ngón tay đã bị dập nát, sờ lên nơi đó đều là thịt mềm.
“Có thể cho tôi xem vết thương của cậu đươc không?” Hoàng đại sư đột nhiên nói.
Hàn Việt gật đầu, kéo ống quần lên.
Da của anh ta không hẳn là trắng, nhưng dấu tay đen xì kia hiện lên rất rõ ràng, như đã ngấm vào tận xương hắn, nhìn qua âm lãnh lành lạnh.
Hoàng đại sư lại gần vào nhìn nhìn, thậm chí còn sờ lên dấu tay kia.
Luồng khí lạnh băng quấn lên ngón tay, như muốn chui vào ngón tay ông ta.
Thấy thế, hai mắt Hoàng đại sư lại sáng ngời, khóe miệng vẫn luôn rủ xuống khóe miệng vậy mà lại nhếch lên hai phân.
Ông ta hỏi “Có phải ngoài đau đớn ra cậu Hàn còn cẩm thấy toàn bộ đùi lạnh thấy xương đúng không?”
Nghe vậy, Hàn Việt dùng sức gật đầu, nói “Hoàng đại sư, sao mà ngài biết được?”
Làm sao mà biết được á? Trên đùi toàn là âm khí của quỷ thế kia, cậu không cảm thấy lạnh thấu xương mới là lạ đấy.
Kể cả xương không bị con quỷ kia bóp nát thì dưới tác động của âm khí, cái chân này bị phế bỏ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Mà con quỷ này đúng thật là tàn nhẫn.
Hoàng đại sư trong lòng nghĩ, đứng lên ngồi về chỗ cũ, ông ta nói “Từ miệng vết thương cho thấy, con quỷ này rất khó đối phó.
Có lẽ nó là một con quỷ lâu năm, thời gian hóa quỷ ít cũng tầm 50 năm.”
Khó tìm chính là quỷ khí lại cực kì thuần khiết, tràn ngập sát khí nhuốm máu tanh, thật hiếm có.
Nếu có thể bắt con quỷ này cho Bảo Bối ăn thì thực lực của nó sẽ tăng mạnh.
Vừa nghĩ, Hoàng đại sư duỗi tay vuốt ve vòng tay.
Lúc này, Hàn Việt mới chú ý thấy trên tay tên Hoàng đại sư này còn đang đeo một vật.
Nhưng không giống với những đồ các cụ già hay đeo, không phải Tì Hưu kim châu mà là một thứ màu trắng được điêu khắc.
—— đó là trắng bệch, không biết cũng không biết là chất liệu gì mà bị điêu khắc thành những chiếc đầu lâu trông rất dữ tợn.
Khi nhìn kỹ, có đầu lâu mang biểu cảm than khóc khiến người ta cảm tưởng như có thể nghe được tiếng khóc ầm ĩ.
“Oa oa oa!”
Như có tiếng khóc u oán truyền tiến lỗ tai, Hàn Việt cảm thấy đầu mình sắp vỡ ra mất rồi.
“Cậu Hàn không nên nhìn lung tung đâu nhé.” Hoàng đại sư lộ ra một nụ cười cổ quái, duỗi tay vỗ đầu của Hàn Việt một chút.
Bị ông ta vỗ xong, tiếng khóc trong đầu Hàn Việt đột nhiên im bặt, anh ta đưa tay sờ lên mũi liền thấy âm ấm, bỏ tay xuống nhìn thì thấy có dính máu .
Ngay lập tức ánh mắt nhìn Hoàng đại sư lộ ra vẻ kình sợ —— ban đầu còn nghĩ người này có khi lại chính là đám giả thần giả quỷ, giờ xem ra ông ta cũng có bản lĩnh đó chứ.
“Đại sư, cầu ngài giúp tôi báo thù!” Hàn Việt cắn răng nói, trong mắt tràn ngập thù hận cùng phẫn nộ.
Hắn nhất định phải giết con quỷ kia!
Bệnh viện.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, thân thể của Hứa Tâm Như cùng Diệp Cảnh đã không còn gì đáng ngại, chỉ là tâm lý vẫn còn chưa ổn định —— tận mắt nhìn thấy những bạn học của mình chết đi, bọn họ sẽ có vấn đề về tâm lí lẽ dĩ nhiên, vấn đề này nên tìm chuyên gia tâm lí để giải quyết.
Cho nên hai người bọn họ hoàn toàn có thể xuất viện.
Nhưng thân thể của Cố Mông khô kiệt, bác sĩ chẩn đoán rất nguy hiểm như đèn cạn dầu.
Với thể trạng như thế, chẳng ai biết được khi nào cô ấy không trụ nổi, có lẽ chính là giây tiếp theo liền mất mạng, cho nên nhóm bác sĩ hy vọng để cô ấy ở lại bệnh viện để quan sát.
Cố Mông lại cảm thấy thân thể của mình khá tốt, cũng không phải cô nói dối, ít nhất so với khi mới vừa tỉnh lại thân thể này đã tốt lên rất nhiều.
Tuy rằng trong thân thể ngập tràn tử khí, nhưng là ít nhất trái tim còn đập mang đến một chút sinh khí, không ngừng tẩm bổ thân thể tàn tạ này.
Những thứ như hoàng phù, chu sa được cha Hứa, Cố Mông đã vẽ thành bùa hết.
Hiện giờ trong người cô đều là tử khí, một chút năng lượng cũng không có.
Cô không thể thi triển năng lực gì cả, bởi vì chỉ cần sử dụng lực lượng, thân thể của cô sẽ lập tức toi đời.
Cô không muốn chết sớm như thế, cô mới 21 tuổi thôi mà.
Dưới tình huống như thế, bùa chú chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Vẽ bùa chỉ cần một chút linh lực của cố là được, sau đó đem linh khí của trời đất dung nhập vào lá bùa, sau đó liền thành bùa, đơn giản mà chẳng tốn sức lực.
Bởi vì nguyên liệu là của cha Hứa nên Cố Mông tặng 3 tấm cho ông, sau đó trả lại cho cha Cố một tấm.
“Cho ta? Đây là bùa gì vậy?” Cha Cố hỏi.
Cố Mông nói “Bùa bình an.
Nếu gặp mấy thứ xấu xa, bùa này sẽ nóng lên để nhắc nhở cha, cũng sẽ bảo vệ cha.”
“…… Cái con bé này, từ khi nào mà mê tín như vậy? Gì mà bùa bình an chứ, đây đều là lừa đảo thôi.” Cha Cố phụ vừa lẩm bẩm, vừa vui rạo rực đem nhét vào túi áo sơ mi.
Cố Mông nhìn ông, có chút khó hiểu nói “Cha cũng thật kỳ quái, rõ ràng vui như thế mà lại nói là không cần, lừa người à?”
Cha Cố “……”
Cố Mông cũng không cần ông trả lời, nói “Cha không thích thì trả con đi.”
Cha Cố lập tức nói “Ai nói cha không thích? Con đừng nói bậy!”
Cố Mông xác định, cha Cố đúng là cái người kì lạ.
Hứa Tâm Như cùng Diệp Cảnh xuất viện, cha mẹ của hai nhà liền đưa bọn họ về thành