Quỷ Còn Ngán Tôi

30: Chương 27


trước sau


Nhà họ Cố ở trong một tiểu khu nổi tiếng ở thành phố S, nơi này được người ta gọi là khu nhà giàu, y như tên gọi những người ở đâu đều là những kẻ có tiền.
Đang là tháng tám, trong tiểu khu có hoa quế nở rộ, những đóa hoa nhỏ màu vàng kim yếu ớt bám ở đầu cành chỉ cần gió thổi qua là có thể ngửi mùi hương say lòng người.
Cố Mông mở cửa sổ ra, hương hoa quế nương theo gió lạnh thổi vào, nhưng lại bị mùi nước hoa trong xe đánh bay.
Phong cảnh trong tiểu khu rất đẹp, có thảm thực vật xanh tốt, cây cối xung quanh còn đậu đầy chim chóc, đủ màu đủ loại.
“Phạch phạch phạch!”
Một con chim tước trên trán có một nhúm lông vàng sà xuống, trực tiếp đậu ở trên tay Cố Mông.

Con chim này người ta cho ăn đến mức béo tròn, nhìn trông giống hệt cục bông màu vàng.
Cha Cố thấy cảnh này liền có chút kinh ngạc, nhịn không được nói “Chim chóc ở khu này con nào con nấy khôn như ranh, người cho nó ăn mà nó còn không thèm để ý vậy mà lại coi con như người thân vậy.”
Giọng điệu của cha Cố đầy sự hâm mộ, ông không có sức chống cự với loại chim xinh đẹp này.
Cố Mông cúi đầu nhìn chú chim tước lông xù này, loại này sinh vật có một sự thân thiết theo bản năng khi gặp cố, cô đem nó thả đi mà nó còn không chịu đi, lại còn lăn lộn trong tay cô.
Cố Mông “……”
Mày ăn vạ à? Dạo gần đây đến chim cũng biết ăn vạ nữa sao? Sao tự nhiên nằm đây không chịu đi?
Đuổi không đi, Cố Mông chỉ có thể đem nó mang về.

Khi từ trong xe bước ra, cô nhịn không được híp mắt, ánh mặt trời chói lọi khiến mắt cô có hơi nhức.
Người hầu trong nhà là dì Trương đi ra, vội nói “Ông chủ, bà chủ, hai cô về ạ!”
Cha Cố vừa đi vào, vừa hỏi “Chị Trương, Cố Phạn gần đây có khỏe không? Đêm có trốn không về không?”
Cố Phạn là con của ông và Triệu Dĩnh sinh ra sau khi kết hôn, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Mông.
“Cậu chủ ngoan lắm, rất nghe lời.” Dì Trương vừa thấy cha Cố phụ nói Cố Phạn không tốt, vội vàng giải thích.
So với Cố Nguyệt hay làm bộ là tịch hay Cố Mông nóng tính, Cố Phạn kia quả thực chính là một tiểu thiên sứ.

Cậu vẫn đang học cấp 3, dáng người cao gầy, tóc tai bồng bềnh mang theo vẻ đẹp của thiếu niên thanh xuân.

Quan trọng là tính tình của cậu rất tốt, lúc nào cũng cười ha ha.
Ban đầu, khi Cố Mông nghe cha Cố nói mình có một em trai nữa, còn tưởng rằng nó khiến người ta ghét như Cố Nguyệt.

Nhưng gặp được cô mới phát hiện, đứa em trai này rất tốt tính mà không khiến người ta ghét bỏ.

“Chị cả, chị, sao chị lại thành ra thế này?” Thấy Cố Mông, Cố Phạn một câu buột miệng thốt ra, nhưng rất nhanh đã bưng kín miệng mình, cười lấy lòng nói “Nhưng mà chị có thành bộ dạng nào thì cũng vẫn xinh đẹp, thật đấy!”
Một bên Cố Nguyệt nhịn không được mắt trợn trắng, thằng em này của mình đúng là chẳng giống ai, không giống mẹ cũng không giống cha Cố, như cục bột ấy.
“Chị ta xấu thế kia mà em cũng nói dối là chị ta đẹp cho được.” Cô ta nhịn không được nói.
Nghe vậy, Cố Mông liếc cô ta một cái, nói “Vẻ ngoài của tôi tuy khó coi nhưng tôi có tâm hồn đẹp.”
Cố Nguyệt “…… Chị thật không biết xấu hổ.”
Cố Mông cười lạnh nói “Tôi cảm thấy, cô đang gọi đòn đấy, xương sườn hết đau rồi à?”
“……”
Bị cô nói như vậy, Cố Nguyệt đột nhiên liền cảm thấy xương sườn của mình có hơi đau.

Lúc ấy cô bị Cố Mông một chân đá gẫy xương sườn, cho nên không ai có thể hiểu sự bạo lực của Cố Mông bằng cô.
Hơn nữa, hiện tại con bé này lại như thế, tính tình còn nóng nảy hơn khi trước.

Trước kia kể cả có tức mấy cũng chỉ đập phá đồ đạc phát tiết, vậy mà bây giờ cứ hễ nóng lên là ra tay đánh người.
Nghĩ vậy, tâm lý Cố Nguyệt có tức đến mấy cũng chỉ có thể nuốt xuống, không cam lòng mà im miệng.
Thấy cảnh này, Cố Phạn cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.

Cậu cảm thấy chị cả mình đã thay đổi, tuy vẻ ngoài có chút xấu, nhưng cả người tỏa ra khí chất minh mẫn mà sắc bén.
Cố Mông ngồi ở trên ghế nhìn về phía cha Cố nói “Cha ơi, con đói bụng.”
Nghe vậy, cha Cố nhìn về phía dì Trương, hỏi “Chị Trương, cơm chiều đã nấu xong chưa? Nấu xong thì ăn cơm thôi.”
Dì Trương lập tức ai một tiếng, chỉ là bà còn chưa nói thì Triệu Dĩnh ở bên đã liền mở miệng.
“Nhưng em vẫn chưa đói, mà bây giờ hãy còn sớm.” Triệu Dĩnh cười nói một câu, sau đó bà nhìn về phía Cố Mông, nói “Nếu Mông Mông đói bụng thì ăn tạm chút đồ lót dạ đi.

Ăn cơm sớm quá, buổi tối sẽ rất mau đói.”
“Không cần!”
Cố Mông cự tuyệt ngay lập tức, cô đã đói đến không chịu nổi rồi, mấy thứ đồ ăn vặt trên máy bay đã bị tiêu hóa sạch, bây giờ cô đang đói cồn cào.
Mà khi ở trong trạng thái này, cả người đều đang run rẩy.
Trên bàn có bày trái cây và dao gọt hoa quả, cô duỗi tay cầm một quả táo lên, trên tay xoát xoát xoát, mọi người chỉ thấy ánh doa lóe lên một cái, trong chớp mắt một quả táo đã được gọt sạch.
Dao gọt hoa quả ở trên tay xoay hai vòng, Cố Mông nhìn Triệu Dĩnh, trong mắt mang theo một mùi vị nguy hiểm, cô nói “Bà không muốn ăn, có thể không ăn, nhưng tôi đói bụng, tôi muốn ăn cơm!”

Đây là đang uy hiếp mình sao?
Nhìn con dao sắc bén trên tay cô, thân thể Triệu Dĩnh có chút cứng lại, môi bà ta giần giật, lộ ra một biểu cảm khổ sở, hỏi “Mông Mông, con, con nhất định phải chống đối dì như vậy sao? Ở tỉnh Y dì đã thấy con có địch ý với dì rồi.

Nhiều năm như vậy, dì còn tưởng rằng con đã không còn đề phòng dì nữa, xem ra đều là dì ảo tưởng rồi.”
“Xoẹt!”
Dao gọt hoa quả xượt qua cổ Triệu Dĩnh, mọi người chỉ nhìn thấy trong mắt hiện lên một luồng sáng trắng, sau đó liền nghe thấy thanh âm thân dao va vào tường.
Thân thể Triệu Dĩnh hoàn toàn cứng đờ, bà hơi hơi nghiêng đầu, thấy một sợi tóc phiêu đãng rồi rơi xuống đất, đồng thời bà cảm giác cổ có cảm giác đau đớn.

Duỗi tay sờ sờ, khi đưa xuống thì thấy bàn tay toàn là máu.
Triệu Dĩnh “……”
Bà mắt nhắm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cố Nguyệt thét to “Chị làm gì đấy?”
Cha Cố vội vàng đi xem Triệu Dĩnh, phát hiện bà hoàn toàn bị dọa hôn mê bất tỉnh, trên cổ miệng vết thương cũng chỉ là dấu vết mờ nhạt, lau chỗ máu kia đi thì hầu như không còn thấy miệng vết thương nữa.
“Cái con bé này!” Ông bất đắc dĩ trừng mắt với Cố Mông, trong lòng tức giận nhưng lại không nói gì.
Quả táo đã gọt vỏ tỏa ra mùi thơm, Cố Mông đem quả táo đưa qua, cười tủm tỉm hỏi “Cha, ăn táo không ạ?”
Cha Cố “……”
“Không ăn!”
Ông tức giận nói, duỗi tay bế Triệu Dĩnh lên, quay đầu nói với dì Trương “Mông Mông đói bụng rồi, dì nấu cho nó ăn trước đi.”
Nghe vậy, dì Trương bị hành động của Cố Mông dọa sợ mới hoàn hồn lại, sau đó cứng đờ thân thể đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Quả táo được chia làm đôi, cha Cố không ăn, Cố Mông liền trực tiếp đem một nửa kia đưa cho Cố

Phạn.
Bắt được quả táo, Cố Phạn thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói cảm ơn “Cảm ơn chị cả.”
Chờ khi ăn cơm, trên bàn cơm chỉ có hai người Cố Mông và Cố Phạn.

Vậy cha Cố đâu, tất nhiên là đi chăm sóc Triệu Dĩnh rồi, người nọ vừa tỉnh đã làm nũng, khóc lóc kể lể với cha Cố.
Còn Cố Nguyệt thì sao, nhìn Cố Mông liền ăn không ngon, bắt dì Trương đem đồ ăn lên phòng ngủ cho cô ta.
Bọn họ không ở đây, Cố Mông lại thấy thật thanh tĩnh, chẳng thèm quan tâm.
Cố Phạn thật cẩn thận nhìn cô một cái, nói “Chị cả, em thấy hình như chị đã có sự thay đổi.”
“Vậy à.” Cố Mông không một chút quan tâm.

Cơm nước xong, Cố Phạn dẫn đường đưa cô lên phòng ngủ của cô.
Cố Phạn trong lòng có chút nghi hoặc, Cố Mông nói “Khi chị ra ngoài du lịch thì gặp sự cố cho nên mất trí nhớ, tất cả mọi chuyện đều không nhớ gì.

Ngay cả cái tên Cố Mông cũng là bạn học của chị nói cho đấy.”
Nghe vậy, Cố Phạn bừng tỉnh, cậu nói “Trách không được em cảm thấy chị cả thay đổi rất nhiều, thì ra vì chị mất trí nhớ? Vậy thân thể chị có khỏe không, có vấn đền gì nữa không?”
“May là ít nhất trước mắt không có vấn đề gì.” Vừa nói, Cố Mông vừa đưa tay mở cửa.
Đây là một gian phòng ngủ rất lớn, bên trong sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa còn rất nữ tính.

Trên mặt đất còn trải một tấm thảm nhung màu vàng, chân dẫm lên hoàn toàn không có tiếng động.
Toilet, phòng chứa quần áo……
Cố Mông nhìn quanh một vòng, sau đó duỗi tay đem cửa sổ mở ra.

Ngoài cửa sổ còn có cả ban công, nhưng hình như lâu rồi chưa ai sử dụng.

Cố Mông còn chú ý tới trên mặt đất, lan can đều có một tầng tro bụi.
Hơn nữa không chỉ là ban công, thật ra trong phòng cũng như lâu không có người ở.

Bởi vì phòng để quần áo rất ít, nhưng hóa mỹ phẩm trong toilet cũng lâu không động tới, hạn sử dụng đều đã hết lâu rồi.
Cố Mông như suy tư gì đó, hỏi Cố Phạn “Đây là phòng của chị à? Sao trông như lâu không có ai ở thế?”
Cố Phạn do dự một chút, nói “Từ khi lên cấp 3 chị đã chuyển ra ngoài sống rồi, lâu lắm rồi chẳng có ai ở.”
Cố Mông có nhà riêng, từ khi lên cấp 3 đến khi trưởng thành, cô đều hiếm khi về nhà.

Hơn nữa, kể cả có về cũng không ngủ lại.
Nghe vậy, Cố Mông duỗi tay sờ soạng trên bàn một chút, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một lớp bụi.
“Sợ là không phải chị không muốn về mà là có người không muốn chị về.

Chị không ở lâu chưa, phòng này bao lâu rồi chưa được quét dọn thế, chị trở về là ở nơi như này à?” Cố Mông cười lạnh, trên mặt phủ đầy sự tức giận.
Cố Phạn rụt cổ, có chút chột dạ, muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì.
Nữ quỷ ôm quỷ đồng, cũng nhịn không được nói “Thế này cũng thật quá đáng.”
Cố Mông không nói gì, xoay người liền rời phòng ngủ.
Thấy thế, Cố Phạn ai một tiếng, vội vàng theo sau, hỏi với lại “Chị cả, chị muốn làm gì đấy?”
Cố Mông đã đi xuống lầu, cô quay đầu hỏi “Trong nhà có người phụ trách quét tước vệ sinh đúng không?”

“Có!”
“Mỗi ngày đều quét dọn?”
“Mỗi ngày.”
Cố Mông có được đáp án mong muốn, gật gật đầu, cô hướng đến phòng khách, nói “Mỗi ngày đều quét dọn mà lại cố tình bỏ qua phòng của chị.

Chị đây thật muốn hỏi xem người đó có thành kiến gì với nàng không đấy.”
Đi đến phòng khách, cô gọi dì Trương đến.
Trải qua chuyện vừa rồi, hiện tại dì Trương rất sự cô cả Cố Mông kia, mà giờ cô đang gọi mình, trong lòng liền căng thẳng, thật cẩn thận hỏi cô có chuyện gì.
“Trong nhà người phụ trách quét tước là ai?” Cố Mông hỏi.
Nghe vậy, trong lòng dì Trương liền kêu một tiếng không xong rồi, âm thầm kêu khổ.
Bà ấp úng nói “Cái đó, cái đó……”
Cố Mông muốn nói gì đó, Cố Phạn đè bả vai của cô lại, nói với dì Trương “Dì Trương, dì trả ba tháng tiền lương cho bà ta rồi đuổi đi.”
“Cậu chủ!” Dì Trương vội vàng.
Cố Phạn không dao động, cậu nói “Dì Trương, tôi mặc kệ người đó có quan hệ gì với dì, dì là dì, bà ấy là bà ấy, tôi sẽ không vì bà ấy mà có thành kiến với dì đâu.”
Dì Trương sửng sốt, bà nhìn Cố Phạn mỉm cười, cúi đầu, suy sụp nói “Tô biết rồi.”
Chờ khi dì Trương rời đi, Cố Phạn quay đầu nói với Cố Mông “Chị à, chỉ là một người giúp việc bình thường ở trong nhà thôi, chị không hài lòng thì trực tiếp sa thải là được, cũng không cần phải gặp bà ấy.”
Cố Mông như suy tư gì đó nhìn cậu, đột nhiên nói “Chị cho rằng em là thịt viên, không ngờ vẫn là viên mè đen.”
“……” Cố Phạn mỉm cười, cười rộ lên cũng lộ ra một sự nhẹ nhàng, cậu nói “Em sẽ coi đây là một lời động viên.”
Cố Mông nói “Em không giống mẹ em và Cố Nguyệt, em khiến người ta thích hơn hai người kia.”
Nghe vậy, Cố Phạn không nhịn cười, cậu nghiêm túc nhìn Cố Mông, nói “Chị à em đã nói rồi, chị là chị của em, Cố Nguyệt cũng là chị của em.

Đối với em mà nói, hai người không hề khác nhau, cho nên chị không cần cảm thấy em sẽ giúp chị ấy bắt nạt chị đâu.”
Chỉ là trước kia khi cậu nói như vậy, Cố Mông lại không tin, chỉ cảm thấy cậu cùng đám người Cố Nguyệt là cùng một phé, thấy là đề ra vẻ mặt đề phòng cùng cảnh giác.
Mà Cố Mông của hiện tại khi nghe cậu nói như vậy, còn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, sau đó à một tiếng.
Cố Phạn “……”
Đột nhiên cảm thấy thật thất bại.
“Trước tiên, em cho người lên quét dọn phòng cho chị, chị ngồi máy bay một ngày rồi chắc là mệt lắm.

Chờ phòng quét dọn xong, chị nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Cậu thân thiết nói, rất có sự tự giác của người làm em với chị gái.
Cố Mông thành thật nói “Không mệt lắm, chị có ăn cơm và uống sữa chua lúc trên máy bay rồi, sau đó ngủ một giấc liền đến, ngủ rất thoải mái.”
“…… Ồ, thế à, vậy là tốt rồi.” Cố Phạn cố gắng mỉm cười, trong lòng càng cảm thấy thất bại.
Sao người chị mất trí nhớ này lại khiến cậu cảm thấy khó đối phó hơn nhỉ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện