Thấy Cố Mông phải đi, những người đó liền đi theo cô, sau đó dùng đôi mắt đáng thương nhìn cô.
Cô gái nhỏ yếu đuối bị dọa đến sắc mặt trắng bệch,nhìn cô với vẻ mặt muốn khóc mà không dám, đặc biệt là còn nhỏ giọng gọi một tiếng "Chị ơi" khiến lòng Cố Mông mềm xuống.
Cô phát hiện, con người là sinh vật dễ khiến người ta mềm lòng, đặc biệt là mấy em gái ngoan ngoãn.
So với cô bé đó, mấy người đàn ông cao to còn gọi cô là chị trông đáng ghét hơn nhiều, tuổi thật lớn hơn cô không biết bao nhiêu.
Bị người ta ăn vạ, Cố Mông chỉ có thể cùng bọn họ ở lại chờ cảnh sát đến, cũng chờ cha mẹ của họ đến đón.
Bên ngoài sương mù đã tan, di động lập tức liền khôi phục tín hiệu, mọi người vội vàng gọi cho người trong nhà.
Vừa nghe thấy giọng nói của cha mẹ, cho dù là nam thanh niên trầm tính cũng không kiềm được rơi nước mắt.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngập tràn tiếng khóc.
Cố Mông không muốn ở gần bọn họ nên đã chạy lên cầu thang xoắn ốc ngồi, dựa vào lan can ngủ gà ngủ gật —— bởi vì tình trạng cơ thể nên cô rất dễ đói, lúc đói cũng rất dễ buồn ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy có chút tủi thân.
Đói quá, muốn ăn quá đi mất.
Cố Phạn đi tới, ngồi ở cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, chị mệt lắm à?”
“…… Mệt lắm, còn rất đói nữa.” Cô lẩm bẩm nói.
Nghe vậy, Cố Phạn vội nói: “Để em gọi cho dì Trương dặn dì ấy chuẩn bị bữa ăn khuya cho chúng ta nhé.
Chúng ta về nhà là có đồ ăn ngay.”
Cố Mông lập tức mở mắt ra, trong mắt sáng lấp lánh nói: “Cố Phạn, em tốt quá.
Đúng là cậu em tốt.”
Cố Phạn: “……”
Em thật đúng là cậu em tốt, lời này sao nghe như đang mắng người ta vậy nhỉ? Thôi kệ đi, cứ coi như chị ấy đang khen mình là được.
Cậu nhận ra Chị Cả nhà mình cũng giỏi mắng người lắm.
“Lần này không nhờ chị đến cứu kịp thời thì em đã chết rồi.” Cố Phạn duỗi tay ôm lấy chị gái, đầu cọ cọ vào vai cô, lúc này mới cảm thấy yên tâm một chút, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị, Chị Cả!”
Nghe vậy, Cố Mông liền có chút bất mãn, cô nói: “Chị đã nói đêm nay em sẽ gặp tai ương đổ máu rồi mà, em đâu có nghe lời chị.”
Hại cô đêm hôm thế này còn chạy tới đây, vừa đói vừa lạnh.
Cố Phạn làm ra bộ dang ngoan ngoãn, Cố Mông trừng mắt với cậu nhưng cũng không mắng mỏ gì nữa.
Tuy vậy cũng may, cảnh sát đến rất nhanh.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở đại sảnh, đến cảnh sát cũng phải hoảng hốt.
Bọn họ cũng coi như từng chứng kiến nhiều vụ án mạng nhưng án mạng thảm khốc và nhiều người chết như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Thi thể bị vứt bừa bãi, có tay đứt chân gãy, bên trên còn có dấu vết bị dã thú cắn xé.
Mà trên mặt đất còn có người lết tạo ra vệt máu, đáng tiếc tay chân đều bị chặt đứt mà không được điều trị kịp thời nên mất máu mà chết.
Theo sau cảnh sát là cha mẹ của các cô cậu ở đây đến, nơi này liền vang lên một tràng than khóc.
Cha Cố đi tới nhìn Cố Mông đang gối đầu lên đùi Cố Phạn mà ngủ, trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Được rồi, chúng ta đi về trước đi.” Ông nói, bởi vì là ông báo án cho nên vừa rồi còn phải làm bản tường trình.
Bốn người trở về, dì Trương mụ đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya, Cố Mông liền bị mùi hương thức ăn làm cho tỉnh táo.
Triệu Dĩnh ngồi ở trong phòng khách chờ bọn họ, cả người đứng ngồi không yên, chờ khi thấy bọn họ trở về mới thả lòng ra đôi chút.
Cố Nguyệt nhào vào lòng bà, nước mắt lưng tròng: “Mẹ!”
Triệu Dĩnh ôm con, hai mẹ con khóc òa lên.
Khi họ khóc xong, ngẩng đầu liền thấy Cố Mông và Cố Phạn bưng một chén hoành thánh ra, vẻ mặt thật thỏa mãn.
“Chị…… Hai người còn nuốt trôi?” Cố Nguyệt trừng mắt, không thể tin nổi.
Vừa rồi mới trải qua quá như vậy sự tình, cảnh tưởng tay chân mỗi chỗ một nơi vẫn đang hiển hiện trong đầu, cứ mỗi lầm nhớ tới là lại thấy buồn nôn.
Vậy mà Cố Phạn và Cố Mông vẫn có thể nuốt trôi?
Nghe vậy, Cố Phạn nhìn Cố Mông một cái, cười xấu xa nói: “Nhìn Chị Cả ăn ngon quá nên em cũng hơi đói.”
Tối nay cậu vốn cũng chưa ăn gì, giờ chỉ cần uống một ngụm canh liền cảm thấy cả người đều thoải mái.
Cha Cố thở dài: “Lần này may mà có Mông Mông, bằng không hai con đã nguy hiểm rồi.”
“Đúng vậy, mọi người không biết đâu, lúc ấy tên Cao Tư chỉ vào Chị Hai và con làm chúng con đều bị dọa đến choáng váng, tất cả nhờ ngọc bội của Chị Cả đưa đấy.” Bây giờ ngồi nhớ lại, Cố Phạn vẫn cứ cảm thấy trong lòng run sợ không thôi.
Chỉ một chút nữa thôi, cậu và Cố Nguyệt đã mất mạng.
Cha Cố nói: “Lúc ấy Chị Cả của con biết con đi dự tiệc liền lập tức gọi điện cho con.
Ai ngờ mới nói được một nửa thì mất kết nối.”
Khi đó sắc mặt của Cố Mông xấu đi, cảm thấy tình hình rất tệ nên đã cầm dao gọt hoa quả đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
Lúc ấy nhìn dáng vẻ của cô, đến cha Cố cũng bị dọa sợ.
Lúc ấy trong lòng cha Cố còn có chút do dự —— đám Cố Nguyệt đi dự tiệc thôi mà, sao mà gặp nguy hiểm được? Nhưng sự thật chứng minh lời Cố Mông nói, bằng không hiện tại Cố Phạn và Cố Nguyệt sao còn có thể đứng ở đây.
Tất nhiên Cố Phạn hiểu rõ chuyện này, cậu lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Mông, không biết nói lời cảm tạ lần thứ mấy rồi: “Đều là nhờ có chị, cảm ơn chị!”
Theo lời cảm ơn này, trên người cậu có ánh sáng bay ra, sau đó đáp xuống người Cố Mông.
Việc này như ai đó vừa vặn chốt mở ra vậy, sau khi ánh sáng công đức của cậu bay đến, không bao lâu sau từ bốn phương tám hướng cũng có ánh sáng công đức bay đến.
Có đậm, có nhạt, cuối cùng hội tụ thành một dòng sông vàng, mà trung tâm của nó chính là Cố Mông.
Ánh sáng công đức lặng lẽ tẩm bổ thân thể tàn tạ của Cố Mông, mang đến chút ít sự sống.
Cố Mông vươn tay ra đón lấy ánh sáng đang chậm rãi thấm vào da thịt, tâm trang rất vui sướng, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên một nụ cười.
Nhận được bao nhiêu công đức đều dựa vào