Công đức vẫn rất quan trọng!
Nghĩ đến thân thể tràn ngập tử khí của mình, Cố Mông thở dài miễn cưỡng xốc lại tinh thần.
Cô bảo Cố Phạn mang cho mình một tờ giấy trắng, sau đó chậm chạp gấp nó thành con hạc giấy.
Cô hỏi cảnh sát: “Các anh có máu, tóc hoặc đồ cá nhân của cô gái đó không.”
Cô gái trong miệng cô chính là người bị hại, mấy đồ dùng cá nhân hay máu và tóc đương nhiên là họ không có.
“Cần mấy thứ này sao? Chúng tôi lập tức cho người đưa tới.” Có vị cảnh sát họ Hoắc nhanh chóng quyết định, vội vàng sai người mang đồ mà Cố Mông muốn tới.
Đó là một sợi tóc, Cố Mông cầm nó nhét vào trong hạc giấy, sau đó cô thổi một hơi vào hạc giấy.
Như một màn ảo thuật, con hạc giấy đột nhiên vỗ cánh bay lên.
“!!”
Mọi người nhịn không được trợn mắt, Cố Phạn chớp chớp mắt thật mạnh theo bản năng.
“Ôi trời ạ, mình hoa mắt sao?” Có người lẩm bẩm hỏi.
Con hạc được gặp từ giấy trắng trong nháy mắt như có sự sống, nó bay vòng vòng trên không trung.
Cố Mông thấp giọng nói: “Đi đi, tìm đôi giày đó đi.”
Cô vừa dứt lời, con hạc như có nhân tính, nó gật gật đầu, sau đó xoay người ra ngoài cửa sổ.
Đến khi con hạc đã bay khuất tầm mắt, mọi người mới hồi phục tinh thần.
Cố Phạn vẫn biết Cố Mông lợi hại nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn làm cậu cực kỳ kinh ngạc.
Chuyện này đã vượt qua phạm vi tiếp thu của con người, sao mà người thường có thể làm được, đây là thần tiên hay sao?
Còn cảnh sát thì nhìn Cố Mông biểu càng thêm tôn trọng, cũng hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ khinh thường đi—— bởi đây chính là người thật sự có bản lĩnh.
Cảnh sát Hoắc hỏi: “Cố tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Sau khi làm xong xuôi, Cố Mông lại lười nhác ngồi xuống, trông cô như chẳng còn chút sức sống nào, cô lười biếng nói: “Bây giờ á? Tất nhiên là ngồi đợi rồi, hạc giấy của tôi chắc chắn sẽ tìm được nó.”
Đôi giày đi trên chân cô gái……
Nghe vậy, các cảnh sát đều cảm thấy khiếp đảm.
Nhưng mà Cố Mông nói như vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Cũng may chỉ tầm 1 giờ sau, Cố Mông đang lim dim như đã ngủ gật đột nhiên mở mắt.
Cô nói: “Tìm được rồi.”
Nghe vậy, tinh thần của đội cảnh sát lập tức căng thẳng, cảnh sát Hoắc vội hỏi nói: “Ở đâu?”
Cố Mông đứng dậy, nói: “Đi thôi, tôi đưa mấy anh đi tìm nó.”
Cảnh sát Hoắc cầm lấy chìa khóa xe, nói: “Tôi đi lái xe ngay……”
“Không cần.” Cố Mông cắt ngang lời anh ta, lẩm bẩm nói: “Quá chậm!"
Sau khi trở về từ thôn Lê gia, cô nhận thức giao thông của thế giới này chính là lạc hậu.
Đợi họ lái xe qua không biết là đến ngày tháng năm nào.
“Không lái xe vậy thì đi bằng cái gì?” Những người khác ngơ ngác.
Cố Mông mỉm cười, nói: “Đi nhân lộ không thông thì đương nhiên là đi quỷ lộ.”
Quỷ lộ!
Những người khác trợn mắt, đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn ——đừng nói là đúng như những gì họ nghĩ nha.
Cố Mông hoàn toàn không thèm để ý biểu cảm hoảng hốt của họ, cô nói: “Các đi theo phía sau tôi không được đi lung tung, kể cả có nghe thấy tiếng gì cũng không được quay đầu lại.
Nếu làm trái thì mấy người sẽ có 1 vé đi tham quan địa phủ đấy.”
Lời này thật sự đã làm mọi người sợ hãi, một đám liền cứng người lại theo phản xạ.
Cố Mông đứng ở trong phòng khách, duỗi tay lưu loát vẽ ra một chữ, từng nét chữ ánh lên màu hoàng kim như có ma lực khiến người ta hoa mắt.
“Chữ này…… Hình như là chữ môn?” Cảnh sát Hoắc lẩm bẩm.
*Môn: nghĩa là cái cửa
Viết xong nét cuối cùng, Cố Mông thấp giọng nói: “Quỷ lộ, mở!”
Kim sắc lập lòe một chút, rồi sau đó một lối đi được bao phủ bởi sương trắng xuất hiện trước mặt họ.
Lối đi này sâu hun hút, tận cuối con đường chỉ nhìn thấy một chấm đen, nhìn cũng chẳng ước lượng được là nó bao xa.
Cố Mông ho nhẹ một tiếng, đột nhiên phun ra một búng máu.
“Cố tiểu thư!” Những người khác lo lắng nhìn cô.
Cô móc khăn tay lau miệng theo thói quen, Cố Mông nói: “Không sao, tôi quen rồi.”
Tuy nói là vậy, nhưng ai lần đầu nhìn thấy cô hộc máu như vậy vẫn không khỏi ngạc nhiên, không tránh được có chút lo lắng.
Người bình thường sao có thể đột nhiên hộc máu được, nếu nôn ra máu thì chắc chắn thân thể có vấn đề.
Cố Mông liếc bọn họ một cái, đáy mắt như có ánh sáng lóe lên, cô nói: “Đi thôi, nhớ kỹ lời tôi nói, chút nữa đi vào trong đó, cho dù có nghe thấy tiếng động gì cũng tuyệt đối không được quay lại.”
Nói xong, cô rảo bước tiến vào thông đạo đầu tiên.
Những người khác nhìn nhau, hơi chột dạ, nói: “Tôi, chân tôi hơi run.”
“Sợ cái gì, Cố tiểu thư dám dẫn chúng ta đi quỷ lộ thì cô ấy sẽ có cách bảo vệ chúng ta an toàn.” Nối gót Cố Mông, cảnh sát Hoắc cũng bước chân.
Thấy thế, những người khác cũng lục tục đi vào.
Đến khi người cuối cùng tiến vào “Con đường”, “Con đường” này cũng chậm rãi biến mất, trả lại không gian yên tĩnh cho phòng khách nhà họ Cố.
Dì Trương đi ra, thấy phòng khách không có một bóng người thì gãi đầu gãi tai, có chút nghi hoặc nói: “Cô Cả và mấy người họ đi đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà nhỉ?”
*
Con đường này căn bản không thể nhìn thấy điểm cuối, ngoài con đường mòn ra thì xung quang chỉ toàn là sương trắng.
Mà bên trong màn sương tựa như đang che đậy một thứ gì đó rất đáng sợ, mấy thứ này nấp kín sau màn sương đang dùng ánh mắt tràn ngập ác ý đánh giá bọn họ, thậm chí có thể nói là nhìn trộm.
Con đường này khiến cho người ta cảm thấy thật bất an.
“Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử!”
“Ba ba, ba ba!”
“A Dân, A Dân……”
……
Mọi người lờ mờ nghe thấy có ai đó đang gọi mình ở phía sau, thanh âm như gần lại như xa, nó xì xào không rõ nhưng nó lại như thật sự tồn tại.
Có người nghi hoặc mở miệng: “Sao tôi lại nghe thấy tiếng mẹ tôi đang gọi nhỉ?”
Nghe vậy, những người khác tức khắc lục tục lên tiếng.
“Tôi cũng nghe thấy con trai mình đang gọi, nó kêu tôi quay lại nhìn nó.”
“Tôi còn nghe thấy tiếng bà nội gọi mình này, lâu lắm rồi tôi chưa gặp bà.”
Những thanh âm này đều là của những người thân đã mấy mà họ vẫn còn mong nhớ.
Đối với bọn họ, những giọng nói này như có ma lực thôi thúc họ quay đầu lại.
“Đừng quay đầu lại!” Cảnh sát Hoắc nhìn chằm chằm bóng dáng của Cố Mông đằng trước, lúc này nghe thấy các đồng nghiệp bàn tán liền nói: “Đừng quên lời Cố tiểu thư đã dặn, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được quay lại.”
“Ba ba, ba ba! Ba ba, ba quay lại nhìn con đi, ba ba!”
Trong đám người có một người đàn ông trung niên hốc mắt đỏ quạch, ông nhịn không nổi mà quay lại kêu lên: “Quân Quân!”
Con trai ông, Quân Quân!
Đằng sau là một cậu bé mặc đồ đỏ đang đứng nhìn ông, kêu lên: “Ba ba!”
Khuôn mặt quen thuộc của đứa trẻ lập tức hiện ra, ông lập tức chạy đến ôm con vào lòng, lớn tiếng kêu lên: “Quân Quân!”
Sương mù lập tức tràn tới khiến con đường độc đạo cũng biến mất, xung quanh ông chỉ còn lại mình ông và sương mù.
Nơi này, chỉ có một mình ông.
“Quân Quân!”
Người đàn ông ôm con trai đắm chìm trong niềm sung sướng.
Ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt là nụ cười thoải mãn tựa như đang ôm cả thế giớ vào trong lòng.
“Tôi đã nói rồi, dù nghe thấy gì thì cũng được quay lại cơ mà.”
Đột nhiên bừng tỉnh, người đàn ông nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Ông mở mắt ra liền thấy một bóng dáng gầy gò xuất hiện.
“Cố…… Cố tiểu thư?” Người đàn ông lẩm bẩm kêu ra tiếng, trong lúc nhất thời ngơ ngác.
Ông ngồi dậy lẩm bẩm hỏi: “Quân Quân đâu, Quân Quân nhà tôi đâu?”
Ông nhìn trong lòng mình theo phản xạ, sau đó toàn bộ thân thể lập tức cứng đờ, trong miệng thét lên tiếng kêu hãi hùng.
Cố Mông rũ mắt nhìn ông ta, bĩu môi ác ý hỏi: “Ôm bộ xương khô cảm giác thế nào?”
Bây giờ cô đã biết rằng con người rất sợ những thứ như xương khô hay xác chết.
Chỉ thấy ở trong lòng ông ta nào có đứa trẻ nào, có chăng chỉ là một bộ xương khô.
Lúc này hai hốc mắt đen ngòm kia đang nhìn chằm chằm ông ấy.
Người đàn ông giãy nảy lên như bị điện giật ném bộ xương đó ra, sau đó ông mới phát hiện người mình đang bị dây leo quấn chặt.
Trên dây leo nở ra những bông hoa đỏ diễm lệ, đỏ đến mức tựa như hút máu người mà lớn lên.
“Đây là cái gì?” Người đàn ông hỏi.
Cố Mông nói: “Đây là Hoa chết chóc, chỉ biết nó là thứ thuộc về địa phủ, ý nghĩa của nó là cái chết.”
Giải thích một câu xong Cố Mông xoay người nói: “Đi thôi, nếu không ông sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này đấy.”
Nghe vậy, người đàn ông cuống cuồng đứng dậy, vội vàng đi theo sau Cố Mông.
Hai người đi chưa đến hai phút thì đã thấy không gian mở ra, bốn phía tiếng còi xe ầm ĩ, trước mắt là cao ốc building.
Vậy là bọn họ đã ra khỏi cái nơi quỷ quái kia rồi.
Ngẩng đầu thấy nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, người đàn ông mới phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.
Cảnh sát Hoắc ngồi xổm xuống cạnh ông, thấy ông ta mở to mắt tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lão Hoàng, anh làm tôi sợ muốn chết đấy.”
Vừa rồi từ quỷ lộ đi ra, lão Hoàng liền hôn mê bất tỉnh, thậm chí không còn thở nữa khiến bọn họ hết cả hồn.
Cuối cùng vẫn là Cố Mông xem thì thấy hồn phách bị bắt đi rồi, sau đó lại quay trở lại tìm hồn phách của ông.
Giờ đã tìm được hồn phách nên ông ấy cũng tự nhiên tỉnh lại.
Cố Mông xoay người lại nói: “Tôi đã nói rồi, ở nơi đó dù nghe thấy gì cũng không được quay đầu lại, chỉ cần các anh quay đầu lại, hồn phách của các anh sẽ bị những thứ ở nơi đó kéo đi.
Đến lúc đó, các anh sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.”
Nghe vậy, lão Hoàng cười khổ một tiếng, lập tức xin lỗi: “Thực xin lỗi, là tôi sơ xuất.”
Người đàn ông lau mặt một lượt, giọng điệu chua xót: “Chỉ là tôi nghe thấy tiếng con trai đang gọi mình, tôi quá nhớ nó, lâu rồi cũng chưa được nghe thấy tiếng nó.”
Nghe vậy, những người khác tức khắc im lặng.
Cảnh sát Hoắc vỗ vai trấn an, sau đó hỏi Cố Mông: “Cố tiểu thư, sức khỏe của anh ta sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cố Mông liếc mắt một cái, nói: “Hồn phách bất ổn, nên bình tĩnh, nghỉ ngơi thật tốt và phơi nắng nhiều vào là được.”
Cảnh sát loại nghề nghiệp mà bản thân nó đã tràn đầy chính khí, những thứ xấu xa khó mà xâm hại.
Vừa rồi người này quay đầu ở quỷ lộ nên bị kéo hồn đi bởi vậy hiện giờ hồn phách đang rất bất ổn.
Nếu đổi lại là người thường thì không tránh được ốm nặng một trận.
Nhưng có Cố Mông ở đây tất nhiên sẽ không để người này sinh bệnh.
Vươn tay ra, một con hạc giấy đậu lên tay Cố Mông, cô nói: “Đi thôi, đôi giày kia đang ở chỗ này.”
Cảnh sát Hoắc tiến lên một bước, đến bên cạnh cô nói lời xin lỗi thay lão Hoàng: “Cố tiểu thư, cô đừng giận, lão Hoàng cũng không phải cố ý, anh ấy chỉ là……”
Nói đến đây, cảnh sát Hoắc nhịn không được thở dài, nói: “Chúng tôi đều là những người đối đầu trực tiếp với đủ loại tội phạm, không tránh được sẽ đắc tội với người ta.
Thậm chí an nguy của