Sau khi nhận được tiền, Cố Mông định mua một căn hộ trước.
Nhưng trên tay cô chỉ có 350 vạn, nghe thì nhiều nhưng muốn mua nhà ở thành phố S - một đô thị loại một này chỉ mua được cái vỉa hè.
Hai người không quen với chuyện mua nhà, cuối cùng quyết định đi văn phòng nhà đất để xem có căn nào thích hợp không trước đã.
Giờ đang là cuối tuần nên văn phòng nhà đất rất đông người.
Nghe nói đây mới mở bán một tòa chung cư, địa điểm đẹp lại gần trường học cho nên thu hút không ít người đến mua nhà.
So với những người khác, Cố Mông và Hứa Tâm Như có vẻ không phải là khách hàng tiềm năng.
Hai người mặt non choẹt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống học sinh, chắc là đến đây hóng hớt thôi.
Bởi vậy hai người đứng ở đó một lúc mà không ai thèm ra tiếp.
Nhưng như vậy lại khiến Cố Mông cảm thấy rất tự nhiên, tự mình đi xung quanh xem những tòa nhà đang mở bán.
“Tớ thấy chỗ này được này, đối diện ban công là công viên, tầm nhìn cũng tương đối rộng.” Hứa Tâm Như ra vẻ rất am hiểu, cô chỉ vào một tòa đối diện hồ nhân tạo nói: “Chúng ta gọi người tới hỏi xem nhà này có bán không nhé.
Tớ thấy ở tầng 5 hoặc 6 là đẹp nhất!”
Cô quay đầu gọi nhân viên, kéo một cô nhân viên trẻ tuổi lại hỏi: “Mấy căn hộ ở khu này các cô đã bán hết chưa?”
Cô nhân viên liếc hai người một cái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn —— hai người này trông trẻ như thế chắc cũng không có tiền, phục vụ mấy người này chẳng phải rất lãng phí thời gian sao?
Tuy nhiên dù mất kiên nhẫn thì cô ta cũng không dám nhăn mặt với khách, vẫn cực kì lễ phép nói: “Tòa này đã bán hết rồi ạ, quý khách tìm căn khác nhé!”
Đúng lúc này có hai người đàn ông lớn tuổi đi vào từ cửa lớn, cô nhân viên kia hai mắt sáng lên vội vàng kéo một thực tập sinh lại và nói: “Tiểu Thôi em ra tiếp hai vị khách này đi nhé.”
Nói xong, trên mặt cô ta cười tươi như hoa, dẫm lên đôi giày cao gót đi như bay ra đón hai vị kia.
Bọn họ là nhân viên lâu năm ở văn phòng này nên mắt nhìn người đều cực kì chuẩn.
Có tiền hay không có tiền có thể phân biệt từ cách ăn mặc.
Nói về hai vị lớn tuổi vừa bước vào, người ta ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, khí chất cũng tốt, đồ mặc trên người cũng đều là hàng hiệu, nhìn là biết ngay người có tiền.
Hơn nữa, trong những loại khách hàng đến mua hàng thì người già có xác suất thành công rất lớn.
Nên nhớ rằng tuy họ tuổi lớn nhưng họ là người nắm nhiều tài sản trong tay nhất, đám người trẻ tuổi sao có thể so với gia sản tích lũy cả đời của họ được.
Mà rất nhiều người già có tiền đều thích mua nhà.
Nếu họ đến thì mối làm ăn này 80% sẽ thành công.
Trong tình huống này cô nhân viên kia tất nhiên sẽ vội vàng giành giật rồi.
Nguyên nhân cũng vì tiền lương của họ được tính bằng số căn hộ bán được, bởi vậy giữa các đồng nghiệp luôn có sự cạnh tranh ngầm với nhau.
Thực tập sinh Tiểu Thôi bị kéo sang nhất thời không biết làm gì với hai người Cố Mông.
Cô là sinh viên vừa tốt nghiệp, vất vả lắm mới xin được làm thực tập sinh ở văn phòng nhà đất này nên trên phương diện tiếp đón khách hàng cô có rất ít kinh nghiệm.
“Ch, chào quý khách!” Tiểu Thôi hơi hơi cung kính khom người.
Cô mím môi, trên trán rịn ra mộ tầng mồ hôi, lắp bắp nói: “Không biết hai cô đây cần tìm căn hộ như thế nào, đã ưng căn nào chưa ạ?”
Nói đến đây, ánh mắt cô ấy dừng trên người vị khách khác trong đại sảnh, sau đó sáng mắt nói: “Để tôi rót cho hai cô cốc nước nhé.”
Nói xong không đợi Cố Mông đáp lời, cô đã chạy đến chỗ máy lọc nước cầm ly giấy rót cho mỗi người một cốc.
Trong khoảng thời gian này cô dùng để bình tâm lại, sau đó nói chuyện với hai người Cố Mông không còn lắp bắp như trước nữa.
Hứa Tâm Như hỏi: “Tòa này các cô bán hết chưa?”
Tiểu Thôi nhìn thoáng qua, trong đầu đã hiện ra thông tin liên quan đến căn hộ này, cô nhanh chóng đáp: “Còn mấy căn chưa bán ở tầng 7, 15, 18 ạ.”
Tòa nhà này có vị trí đẹp hướng Bắc Nam, lại đối diện hồ nhân tạo nên bán rất chạy.
Dù mới mở bán không lâu nhưng tòa nhà này đã bán gần hết.
“Tớ thấy tầng 7 cũng được này.” Hứa Tâm Như nói, lại hỏi Cố Mông: “Cậu thấy sao?”
Cố Mông gật đầu như không để tâm cho lắm, đối với cô chỉ cần có nhà là được, không có yêu cầu gì thêm.
“…… Mông Mông?” Bên cạnh có người đột nhiên gọi tên, sau đó đi tới trước mặt Cố Mông kinh ngạc nói: “Quả nhiên là em, sao em lại ở đây?”
Đó là một thanh niên rất đẹp trai có đôi mắt hẹp dài mà có thần, anh ta nhìn Cố Mông ra vẻ cực kì vui mừng.
Tiểu Thôi thấy người đó vội cung kính thưa một tiếng: “Tổng giám đốc!”
Ánh mắt Cố Mông đảo qua người đối phương một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng trên mặt anh ta và hỏi: “Anh là ai?”
“Anh là Tề Thanh anh họ của em đây, mẹ em là cô ruột của anh.” Tề Thanh nhìn cô đầy quan tâm, thở dài: “Anh nghe chú Cố nói em gặp tai nạn nên bị mất trí nhớ.
Thì ra đúng là như vậy, đến anh mà em cũng quên luôn rồi.”
Anh vươn tay muốn xoa đầu Cố Mông nhưng Cố Mông vô thức nghiêng đầu né đi.
Thấy thế, Tề Thanh cũng không giận, chỉ nói: “Sức khỏe của em thế nào rồi? Còn dáng dấp của em nữa, anh còn suýt không nhận ra em đấy.”
Cố Mông ậm ừ hỏi: “Anh ở đây làm gì?”
Tề Thanh cười: “Anh ở đây làm gì á, tất nhiên là đây chính là văn phòng mà nhà họ Tề mở ra rồi.
Em xem mình đi, rõ ràng là một đại cổ đông của công ty mà chút thông tin về công ty cũng không biết.”
Cố Mông không nói gì, Tiểu Thôi lại ở bên cạnh lén đánh giá cô, kinh ngạc cảm thán —— không ngờ cô gái này lại chính là đại cổ đông của công ty!
“Em còn chưa nói em đến đây làm gì? Chẳng lẽ là tới mua nhà?” Tề Thanh suy đoán.
Cố Mông khẽ gật đầu, trả lời: “Em định mua một căn hộ.”
Nghe vậy, Tề Thanh gật đầu, quay đầu hỏi Tiểu Thôi đang đứng bên cạnh: “Vừa nãy cô Cố ưng căn hộ nào?”
Tiểu Thôi vội vàng trả lời: “Cô Cố chọn được căn hộ ở tầng 7 tòa B……”
Tề Thanh hỏi: “Căn hộ ở tầng 7 bán hết chưa?”
Tiểu Thôi lắc đầu đáp: “Vẫn còn 2 căn chưa bán ạ.”
“Vậy giữ lại cả hai căn đi!” Tề Thanh lập tức ra quyết định, lại quay đầu nói với Cố Mông: “Tiểu khu này có phong cảnh không tồi, phòng ở tòa B cũng đón ánh sáng rất tốt, để anh giữ lại cho em hai căn.”
Cố Mông lập tức hỏi anh: “Hết bao nhiêu tiền?”
Lập tức Tề Thanh ngớ người không biết nói gì, sau một lúc lâu anh mới nói: “Không cần, đây là quà anh tặng em.”
Cố Mông lắc đầu, nói: “Em không cần quà, em có tiền, em có thể mua được mà.”
Nói rồi cô quay đầu hỏi Tiểu Thôi: “Hai căn hộ này bao nhiêu tiền?”
Tiểu Thôi trả lời không chút suy nghĩ: “Căn hộ này của chúng tôi có giá 10 vạn một mét vuông.
Hai căn hộ ở tầng 7 này, một căn rộng 120m2 giá 1200 vạn, một căn rộng 95m2 giá 950 vạn!”
1120 vạn, 950 vạn!
Nghe thấy con số này, ánh sáng tự tin trong mắt Cố Mông ảm đạm đi, tóc trên đầu cũng như rũ xuống, cô nói: “Đắt quá, tôi mua không nổi.”
Cô chỉ có 350 vạn, chắc chỉ mua nổi một cái toilet.
Không biết vì sao thấy dáng vẻ này của cô Tề Thanh có hơi buồn cười, anh nói: “Anh đã nói là tặng em.
Cũng chỉ là hai căn hộ thôi mà.”
Cố Mông lắc đầu, cô nói: “Anh muốn tặng cho Cố Mông, nhưng em lại không phải Cố Mông.”
Cố Mông đã chết lâu rồi!
Tề Thanh bị câu nói này làm cho lú lẫn, sao tự nhiên lại bảo mình không phải Cố Mông?
“Em lại đang giận chú Cố à?” Anh hỏi, chỉ có thể liên tưởng đến chuyện này.
Cố Mông không nói gì, chỉ cảm thán: “Nhưng mà nhà của các anh đắt quá, em mua không nổi.”
Đây chỉ là một câu trần thuật nhưng trong giọng nói lại pha lẫn chút tủi thân.
Tề Thanh suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Em có bao nhiêu tiền?”
Cố Mông nói: “350 vạn!”
Hứa Tâm Như vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh vội nói: “Đây chính là tiền Cố Mông tự mình kiếm được đấy!”
Nghe vậy, Tề Thanh có chút kinh ngạc nhìn Cố Mông, nói: “Mông Mông nhà ta giỏi vậy sao.
Tiền cũng có thể kiếm được rồi.”
Anh đã hiểu đại khái ý đồ của Cố Mông, cô gái nhỏ vừa kiếm được khoản tiền đầu tiên liền muốn tự mua nhà cho mình.
Nghĩ rồi Tề Thanh nói: “Chuyện này anh sẽ để ý cho em, xem có căn nào phù hợp không.
Đúng rồi, em có yêu cầu gì không? Thí dụ độ rộng hay vị trí chẳng hạn.”
“Lớn hay nhỏ không thành vấn đề, nhưng em muốn gần trường một chút.”
Cố Mông nghĩ kĩ rồi, ở gần trường học gần một chút thì cô có thể ngủ nướng thêm một lúc.
Tề Thanh gật đầu, nói: “Được, anh nhớ rồi.
Đúng rồi, số điện thoại của em là gì.
Gần đây bà hay than nhớ em đấy, lâu rồi em không đến thăm bà.”
Cố Mông ừm một tiếng, cô nhìn Tề Thanh đột nhiên nói: “Chiều nay anh đi hẹn hò đúng không?”
Nghe vậy, biểu cảm của Tề Thanh thay đổi, anh cười gượng: “Không có, anh thì hẹn hò với ai chứ.”
“……Anh nói dối.” Ngữ khí của Cố Mông rất bình thản giống như cô đang kể một chuyện gì đó.
Tề Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: “Thì, thì cũng có hẹn một chút…… Em đừng có nghe người ta nói lung tung, Mạn Mạn là một cô gái tốt.
Cô ấy cũng rất thích anh.”
Cố Mông chớp chớp mắt ngơ ngác không hiểu sao anh ấy tự nhiên lại nhắc đến cô gái tên Mạn Mạn kia.
“Mạn Mạn là ai?” Cô hỏi.
“Mạn Mạn, Mạn Mạn chính là……” Nói được một nửa, Tề Thanh phản ứng lại hỏi: “Haizz, em không biết Mạn Mạn sao?”
Cố Mông lắc đầu: “Không quen.”
Tề Thanh cười gian xảo, nói: “Mạn Mạn chính là bạn gái của anh.
Cô ấy là minh tinh nên quan hệ của bọn anh vẫn luôn được giấu kín, sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy.”
…… Chuyện này thì liên quan gì đến mình?
Cố Mông khó hiểu nên hỏi lại: “Cái người tên Mạn Mạn kia thì liên quan gì đến tôi?”
Tề Thanh nói: “Không phải em hỏi anh chiều nay có hẹn hò với ai không à?”
Chiều nay đúng là anh sẽ đi hẹn hò với Mạn Mạn.
Người này thật kì lạ!
Trong lòng Cố Mông thầm gắn cho Tề Thanh cái mác này, cô híp mắt đảo qua Tề Thanh với vầng trán bao phủ đầy khí đen, nói: “Anh đừng đến buổi hẹn chiều nay nữa, bằng không anh sẽ chết đấy.”
Nghe vậy, Tề Thanh nhịn không được đỡ trán, anh nói: “Có phải em cũng có thành kiến với Mạn Mạn như những người kia không? Thật ra đây đều là hiểu lầm thôi, Mạn Mạn đúng là một cô gái tốt.
Cô ấy ở bên anh là thật lòng, không mưu cầu danh lợi gì đâu.”
Cố Mông không nói lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn anh.
Cô có một đôi mắt thật xinh đẹp, nó đen láy như hai hạt châu, đáy mắt lại bao phủ một tầng sương mù mênh mang.
Bị đôi mắt sâu không thấy đáy lại động lòng người như thế nhìn sẽ cảm thấy bản thân bị đôi mắt này nhìn thấu những tâm tư giấu tận đáy lòng.
“…… Anh, anh, anh không đi là được chứ gì.” Tề Thanh không hiểu sao đột nhiên thấy chột dạ dưới cái nhìn của Cố Mông.
Cố Mông gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi thấy anh có khí đen quấn thân, rõ ràng là có tai nạn đổ máu.
Tướng mạo anh có vận đào hoa, chỉ là đào hoa này có sát khí.
Tôi nói cho anh biết, đóa hoa đào này là đóa hoa nát…… Nói chính xác hơn là một đóa hoa sẽ lấy mạng của anh.”
Câu cuối cùng cô nói thật khé, Tề Thanh nghe thấy liền nhịn không được rùng mình một cái.
“Tướng mạo cái gì, em tin mấy thứ này từ bao giờ thế? Nghe rợn cả tóc gáy.” Tề Thanh cười gượng.
Hứa Tâm Như vội nói: “Anh Tề à, anh đừng vội không tin.
Cố Mông xem tướng lợi hại lắm đấy, những gì cậu ấy nói đều chính xác cả.”
Nói rồi cô chớp mắt, cười hì hì nói: “Anh Tề đừng ngoài miệng đáp ứng Cố Mông nhưng quay lưng đi lại lén đi gặp cái cô Mạn Mạn kia nhé.
Nếu đúng là như vậy Cố Mông nhất định sẽ tức giận.”
Tề Thanh nhìn về phía cô, Hứa Tâm Như lập tức nói: “Em tên là Hứa Tâm Như, Hứa Vĩnh là cha em!”
“Thì ra là con gái của chú Hứa.”
Cùng trong thành phố S, dù không có giao tình thì mọi người cũng biết về nhau đôi chút.
Tề Thanh day day mi tâm, nói với Cố Mông: "Được rồi, được rồi.
Anh hứa với em là được chứ gì.”
Cố Mông ừ một tiếng, gật gật đầu.
*
Chờ khi Cố Mông và Hứa Tâm Như đi khỏi, Tề Thanh nhịn không được thở dài, nói thầm: “Con bé nhà họ Hứa này thật đúng là khó chơi.”
Đúng như lời cô ấy nói, anh vẫn định lén đi gặp Mạn Mạn, đáng tiếc lại bị Hứa Tâm Như nhìn ra.
Tiểu Thôi nhìn anh lom lom, Tề Thanh liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Cô là thực tập sinh mới tới à?”
Tiểu Thôi lập tức gật đầu, khúm núm nói: “Đúng vậy ạ.”
Nghe vậy, Tề Thanh gật gật đầu, nói: “Tôi thấy thái độ làm việc của cô không tồi.
Tôi sẽ nói với Vương Đại Chí bảo anh ta đề bạt cô làm nhân viên chính thức.”
!!
Tiểu Thôi lập tức nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc, cảm ơn Tổng giám đốc ạ! Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc.”
Tề Thanh không thèm để ý phẩy phẩy tay, nói: “Cô đi làm việc đi.”
“Dạ!” Tiểu Thôi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Một lúc sau, nữ nhân viên đẩy cô ra tiếp Cố Mông túm lấy cô hỏi: “Vừa rồi Tổng giám đốc ở đó làm gì vậy? Hai cô gái kia có người phương nào thế?"
Nghe vậy, Tiểu Thôi cũng không có giấu giếm trả lời: “Cô Cố kia hình như em họ của Tổng giám đốc.”
Em họ của Tổng giám đốc……
Cô nhân viên kia lập tức cảm thấy choáng váng, cô ta lại để tuột mất cơ hội lấy lòng em họ của Tổng giám đốc!
Cô ta cảm thấy hối hận chết đi được.
Lúc này Tiểu Thôi nhịn không được khoe tin mình được tuyển chính thức, vui rạo rực nói: “Chị Hồng à, vừa nãy Tổng giám đốc nói sẽ báo bên nhân sự đề bạt em lên vị trí nhân viên chính thức đấy!”
Anh Hồng trợn mắt nhìn Tiểu Thôi, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Nhất cô rồi, để lại ấn tượng tốt với Tổng giám đốc thì sau này tiền đồ vô hạn lắm.”
Con bé này đúng là gặp vận cứt chó, nếu không phải do mình thì sao nó có cơ hội lên làm nhân viên chính thức? Đương nhiên, chuyện được đề bạt hay không cô không thèm để ý, cô ta quan tâm là Tiểu Thôi đã lưu lại ấn tượng tốt với Tổng giám đốc nên về sau có chuyện gì tốt anh ấy sẽ nghĩ đến con bé đó đầu tiên.
Hồng tỷ thầm hối hận nhưng đáng tiếc thời gian không thể quay trở lại, cô ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Đương nhiên, chuyện Tề Thanh đề bạt Tiểu Thôi làm nhân viên chính thức ngoài nguyên nhân từ Cố Mông còn do anh thấy được tiềm lực trên người Tiểu Thôi.
Vừa rồi anh hỏi về căn hộ đám Tiểu Thôi đang bán, Tiểu Thôi thuộc như lòng bàn tay, rõ ràng là rất chú tâm, trí nhớ cũng rất khá.
Tuy nhiên cô ấy vẫn còn non nớt, cần được bồi dưỡng thêm.
Sau khi nói chuyện đề bạt Tiểu Thôi với giám đốc chi nhánh, Tề Thanh vừa ra đến cửa văn phòng thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Tề Thanh, em đã nấu xong cơm rồi, bao giờ thì anh sang đây?” Vừa nhận điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào, nghe vào khiến người ta nhũn tim.
Tề Thanh còn chưa nói lời nào thì trên mặt đã nở nụ cười, anh đang định nói mình sẽ qua ngay thì chợt nhớ ra lời hứa với Cố Mông ngay lập tức thở dài.
“Mạn Mạn, thì là, chắc anh không đến được rồi.” Anh ấp a ấp úng nói.
Bên kia im lặng một lát, thanh âm ngọt ngào lại dịu dàng của Diệp Mạn lại vang lên, cô hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tề Thanh nói: “Có chút việc với em họ Cố Mông của anh, anh từng kể với em rồi, em còn nhớ không? Con bé đang muốn mua nhà nhờ anh đi theo hộ tống, nên tối nay anh không đến được.”
“Bắt buộc phải trong hôm nay à?” Diệp Mạn hỏi.
Giọng nói mềm mại của cô ta xen lẫn sự thất vọng, Tề Thanh nghe vậy lập tức định nói sẽ đến ngay lập tức.
Cũng may, lý trí vẫn là ngăn anh lại.
Anh thở dài, nói: “Hôm nay thật không còn cách khác đâu.”
“Thôi vậy.” Diệp Mạn cũng thở dài, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười, nói: “Vậy đành chờ lần sau anh mới được nếm thử tay nghề của em đấy nhé.”
Cúp điện thoại, Tề Thanh thở ngắn than dài lẩm bẩm: “Mông Mông à Mông Mông, em thật đúng là……”
Còn ở đầu bên kia Diệp Mạn ngồi trước bàn ăn, sau khi cúp điện thoại cô ta ngồi im bất động.
Đã buổi chiều mà đèn ở phòng khách vẫn chưa được bật cho nên trong phòng cực kì tối tăm, nhưng trong bóng tối dáng người của cô ta lại càng thêm huyền bí, từng đường cong thon thả trên thân thể càng thướt tha.
Duỗi tay mở di động ra, cô ta nương theo ánh chiều tà soi bóng mình trên màn hình điện thoại —— đó là một gương mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt sáng xinh đẹp đầy ý nhị giống như là khói sóng Giang Nam vừa mỹ lệ vừa mê hoặc.
Trong giới giải trí, sắc đẹp của Diệp Mạn được mọi người đều công nhận còn antifan dù ngoài miệng chê bai nhưng trong lòng cũng ngầm công nhận rằng Diệp Mạn thật sự có một gương mặt làm say lòng người ta.
Người đẹp như thế thì có người đàn ông nào cưỡng lại được?
“Hưm!” Diệp Mạn đột nhiên rên một tiếng, cô ta ôm ngực đầy đau đớn.
Cô ta dùng tay bấu chặt lấy cạnh bàn, thân thể cuộn lại vì thống khổ, toàn bộ đồ ăn trên bàn bị cô ta gạt xuống đấy văng tung tóe gây ra tiếng động rất lớn.
“Đau quá!” Bởi vì phải chịu đựng đau đớn nên trên trán cô ta nổi gân xanh, sau đó trên gương mặt của cô ta xuất hiện những vết xanh kì dị.
Trong chớp mắt, một nửa bên mặt bị những đường gân xanh tím bao phủ, khi nhìn kĩ lại sẽ thấy nửa mặt bên đó là hình một nửa con nhện lông lá màu xanh.
Con nhện chiếm lấy nửa bên mặt của cô ta, trên đùi nó còn có những sợi lông nhỏ xíu nhìn cực kì chân thật tựa như nó chính là một vật sống.
Cô ta buông bàn tay đang đang che nửa bên mặt, chỉ thấy một nửa đẹp tựa thiên tiên, một nửa lại như có con nhện đang nằm vắt quang nhìn vô cùng đáng sợ.
“Rầm, rầm, rầm!”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sau