"Thầy ơi...!Em...!Em thích thầy..."
Tiếng sấm sét bất ngờ giội vào không trung làm người đàn ông đang mơ ngủ bừng tỉnh ngay tức khắc.
Anh ngồi dậy, mở đèn bàn.
Lục Hoài Sinh dựa vào đầu giường, giụi mắt, thở phì phò.
Sắc mặt anh tái nhợt bất thường, cả người đổ mồ hôi lạnh, sợi tóc đen nhánh hơi rối rủ xuống vầng trán.
Gió lạnh âm u ngoài cửa sổ lùa vào tập kích cơ thể.
Gió không ngừng gào thét, giống như con quỷ cứ mãi cất tiếng kêu rên trong đêm đen.
Lục Hoài Sinh bỗng vựng lại tinh thần, anh mở bừng mắt, đánh con ngươi về phía đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, thời gian hiển thị trên đó là hai giờ rạng sáng.
Anh than nhẹ, xoa chân mày, gương mặt hiện ra vẻ mệt mỏi.
Tầm mắt dừng tại chiếc cửa sổ đang mở cách đó không xa.
Cơn gió bên ngoài thổi vào bức mành màu kaki tạo thành tiếng loạt xoạt, Lục Hoài Sinh không khỏi ngẩn ra.
Anh quên đóng...!cửa sổ à?
Trong lúc anh ngây người, trời bắt đầu đổ mưa.
Không kịp băn khoăn thêm gì, Lục Hoài Sinh xốc chăn xuống giường, chuẩn bị đi đóng cửa sổ lại.
Quái lạ thay, mấy hôm trước, anh xem dự báo thời tiết trên điện thoại, trên đó bảo tuần này trời nắng cả mà.
Tối vài ngày trước đều oi bức cực độ, sao thời tiết đêm nay lại ác liệt khác thường thế này.
Gió bên ngoài cửa sổ thổi vào mang đến cái lạnh lẽo, âm u kì lạ.
Lục Hoài Sinh cảm thấy trận mưa tối nay quai quái, nhưng quái ở chỗ nào, anh tạm thời chưa nghĩ ra được.
Ngoài cửa sổ là đêm tối mênh mông.
Đặt tay trên bệ cửa, anh chuẩn bị kéo cửa kính vào.
Như ma xui quỷ khiến, anh nhìn thoáng qua màn đêm đen đến không nhìn rõ năm ngón tay bên ngoài.
Đúng lúc ấy, một tia chớp chói mắt đột nhiên xẹt qua không trung làm bầu trời sáng lên tựa ban ngày, cũng bừng lên vạn vật chứa trong nó.
Giây phút ấy, mặt Lục Hoài Sinh bỗng trắng bệch, cắt chẳng còn giọt máu.
Đó là...!
Con ngươi anh co rút kịch liệt, cả cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Anh đã thấy.
Đó là một cậu bé tầm mười bảy mười tám.
Hạt mưa nặng trĩu vô tình nện xuống người cậu, khiến cả cơ thể ấy ướt đẫm.
Cậu bé đó có cơ thể gầy yếu, nhưng gương mặt lại hài hòa, tuấn tú.
Có lẽ vì đang ở trong mưa, nên sắc mặt cậu tái nhợt đến đáng sợ, giống như tuyết mùa đông trắng xóa, chẳng có chút máu nào.
Dù vậy, cặp mắt đen sâu thẳm như hồ nước lặng luôn nhìn chằm chằm anh ấy, khiến anh không thể không lạnh cả sống lưng.
Đôi con mắt ấy thế nào?
Sâu trong chúng là bướng bỉnh xen lẫn điên cuồng, là lửa nóng vặn vẹo với dục vọng chiếm hữu kinh khủng.
Hắn như con thú hoang vô cùng nguy hiểm đang ngủ đông trong bóng đêm, chỉ cần một thời cơ, nó sẽ bò lổm ngổm tới, cắn một nhát vào họng anh, để máu tươi tung tóe, rồi nuốt cả cuộc đời anh vào bụng.
Nhưng điều khiến Lục Hoài Sinh sởn tóc gáy chính là trên trán cậu bé ấy có lỗ thủng to bằng nắm tay, nước mưa làm trôi máu tươi đỏ lòm trên mặt xuống, tạo dần thành vũng máu loãng đọng lại không tan được dưới chân.
Đêm tối giống như một con thú lớn đang mở cái mồm to như bồn máu, muốn nuốt chửng lấy hắn, hòa hắn vào trong bóng đêm.
Rõ ràng không hề có âm thanh, nhưng Lục Hoài Sinh lại nhìn thấy khẩu hình cậu bé đó, hắn nói: "Thầy ơi, em về rồi."
Lục Hoài Sinh ngạc nhiên, anh nhớ ra rồi.
- ---Hôm nay là thất đầu của cậu nhóc Ngụy Ninh ấy.
*
"Thầy Lục ơi, thầy Lục ơi..."
Giọng nói nôn nóng phóng đại bên tai, Lục Hoài Sinh lấy lại tinh thần, thì thấy chủ nhiệm Hoắc Thanh lớp ba đang lo lắng nhìn mình.
Lục Hoài Sinh vội đáp lại cô: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung."
Hoắc Thanh thấy sắc mặt anh không tốt, bèn hỏi: "Sắc mặt thầy Lục không tốt lắm, có cần đến phòng y tế xem thử không?"
Lục Hoài Sinh lắc đầu, tỏ vẻ biết ơn sự quan tâm của cô, anh cười nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, chỉ là đêm ngủ qua không ngon thôi."
Anh trả lời ôn hòa, lịch sự, lại còn mỉm cười rất dịu dàng, khiến Hoắc Thanh có biệt danh "Bà cô mặt sắt*" trong trường cũng phải đỏ mặt.
(*Nguyên văn là "Thiết diện nương tử": "Thiết" là sắt, "diện" là mặt, "nương tử" là vợ hoặc là bà, chị, đàn bà con gái...!Chắc ở đây là chỉ người con gái ít biểu cảm...)
Cô và Lục Hoài Sinh đều là giáo viên tiếng Anh, chủ yếu dạy học sinh lớp 11.
Lục Hoài Sinh phụ trách môn Anh ở lớp năm và sáu, còn Hoắc Thanh thì ở lớp ba và bốn, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp ba.
Mặt Hoắc Thanh phiếm hồng.
Cô thích Lục Hoài Sinh, các thầy cô trong trường đều biết rõ điều ấy.
Lục Hoài Sinh rất đẹp, vẻ ngoài thiên hướng nhu hòa, tính cách lại ôn hòa nhã nhặn, trên cơ bản có thể nói là không có điểm trừ nào.
Anh khiêm tốn, giảng dạy dễ hiểu, có thể nói là một thầy giáo tiếng Anh trung học tiếng lành đồn xa.
Ngay cả vài học sinh cá biệt bướng bỉnh, khó nói, khiến giáo viên các lớp đau đầu không thôi mà khi nhìn thấy anh cũng sẽ ngoan ngoãn dừng chân, lễ phép chào anh một tiếng "Thầy Lục ạ".
Năm nay Lục Hoài Sinh mới chỉ 25, gia đình không tính là giàu có, nhưng cũng được liệt vào hàng khá giả.
Cha mẹ chỉ có một đứa con trai là anh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh được điều thẳng đến dạy tại một trường cấp ba.
Công việc ổn định, bề ngoài ưa nhìn, tính cách ôn hòa.
Với điều kiện ấy, gần như các cô giáo chưa kết hôn trong trường đều thầm có ý với anh, có vài nữ sinh còn tôn anh làm nam thần.
Mà Hoắc Thanh có thể coi là người táo bạo nhất trong số những người theo đuổi Lục Hoài Sinh.
Lục Hoài Sinh sao mà không biết tấm lòng của cô được.
Nói thật, điều kiện nhà Hoắc Thanh tốt lắm.
Cha mẹ cô làm buôn bán, chủ yếu kinh doanh chuỗi nhà hàng, quy mô rất lớn, mà bản thân cô cũng không phải kém, cao một mét sáu tám, 23 tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn, người theo đuổi chẳng ít, ngoại trừ tính cách có hơi mạnh mẽ, thì không còn vấn đề gì.
Trong mắt các giáo viên khác, Hoắc Thanh hoàn toàn dư dả điều kiện để xứng với Lục Hoài Sinh.
Nếu là trước đây, đối mặt với Hoắc Thanh có tình cảm như vậy, Lục Hoài Sinh có thể sẽ thử làm quen, nhưng từ khi xảy ra chuyện đó, anh đã hoàn toàn sợ hãi đến né không kịp trước loại chuyện yêu đương này.
Lục Hoài Sinh cười khổ, từ chối cô: "Thôi thôi, tôi chỉ bị trận mưa đêm qua đánh thức thôi ấy mà, trưa ngủ bù là được."
Hoắc Thanh sửng sốt, vẻ mặt hơi quái dị: "Đêm qua có mưa đâu."
Lục Hoài Sinh nghe vậy thì