"Từ lúc nào mà nha dịch quản việc khắp nơi như vậy rồi?""Thật ngại quá, ta muốn lấy tính mạng ngươi dùng một lát.
"Bước chân Nhậm Thanh tăng tốc, trọng đồng đã khóa chặt Lục Bình.
Lục Bình lộ ra nụ cười dữ tợn, hắn rút khảm đao ra rồi vọt lên, chỉ là nha dịch mà thôi, chẳng lẽ lại còn có thể địch nổi ta?Khảm đao từ trên bổ xuống.
Nhậm Thanh tựa như biết trước mà nghiêng người tránh thoát, đoản đao trong tay hắn cũng ra khỏi vỏ mà hướng Lục Bình trảm một cái.
Lục Bình đưa tay bắt lấy, lòng bàn tay cùng lưỡi đao tiếp xúc truyền đến tiếng vang của kim loại va chạm.
Nhậm Thanh thuận thế rút về đoản đao, hắn chú ý tới mấy con mắt trên tay Lục Bình, không nghĩ tới lại cứng rắn như thế.
Đúng lúc này, bộ khoái thấy động tĩnh cũng đột nhiên tới gần.
Lục Bình sinh lòng thoái ý:"Ngươi và ta ai đi đường nấy, coi như chưa bao giờ thấy qua.
.
.
"Nhậm Thanh không đợi hắn nói xong, đoản đao lấy một góc độ kỳ dị đâm vào xương sườn hắn.
Lục Bình phát giác được đau nhức kịch liệt từ trong cơ thể truyền đến, hô hấp trở nên dồn dập, đó là do phổi bị thương nặng đưa đến.
Trong lúc bối rối, khảm đao vung lên càng ngày càng không có đường nét.
Nhậm Thanh có vẻ cực kì tỉnh táo, mặc dù lính cai ngục rất có thể đã đi tới phụ cận, nhưng vẫn là đủ để chém địch.
Thu đao vào vỏ.
Tốc độ trọng đồng chuyển động tăng tốc, thời gian giống như đang trôi chậm lại.
Hắn bắt lấy chuôi đao, ánh mắt nhìn chăm chú vào những sơ hở của Lục Bình, trong đầu sinh ra không biết bao nhiêu loại phương pháp có thể hạ sát.
Nhậm Thanh lựa chọn đơn giản nhất.
Xuất đao.
Lục Bình duy trì tư thế chạy trốn, nhưng vị trí ở cái cổ của hắn không biết từ lúc nào lại có thêm đầu dây nhỏ, huyết dịch chảy ra từ đó.
Đầu rơi trên mặt đất nhấp nhô vài vòng, trên mặt còn mang theo vẻ mặt không thể tin được.
Nhậm Thanh mắt nhìn đoản đao trong tay, lưỡi dao đã cong lên, nếu lại va chạm với vật cứng rắn, chỉ sợ đoản đao sẽ phải gãy.
Cây đao này là huynh trưởng của đời trước lưu lại, cho nên chất liệu tương đối phổ thông, phải tìm cơ hội thay một binh khí mới.
Nhậm Thanh lập tức đứng dậy rời khỏi miếu hoang, hắn trốn ở trong bụi cỏ nhìn về nơi xa, chú ý tới hai vị lính cai ngục trên mái hiên đang nhanh chóng đi lại.
Một vị lính cai ngục trong đó chính là Bạch cô nương đã thấy qua, thuộc về loại vung tay không cần suy nghĩ địch ta.
Một vị lính cai ngục khác thì tay dài chân dài, mỗi bước đều vọt lên được mấy thước.
Mục tiêu hai người chính là đầu người của Vương Bỉnh Toàn.
Dài tay dài chân lính cai ngục há mồm phun ra cùng loại tơ nhện lưới lớn, cuốn lên đầu người liền đi, chỉ có Bạch cô nương sắc mặt bình thản mắt nhìn Nhậm Thanh vị trí.
Hai người ly khai, về sau Nhậm Thanh mới từ chỗ bí mật đi ra.
Nhậm Thanh ly khai khỏi Thành Nam.
Trên đường rõ ràng có thể cảm