Edit: Sahara
Bọn họ sao lại không nhận ra được, mục đích của Thiên Hồi Đế Quốc là muốn làm khó Thiên Vân Quốc?
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng tầm mắt, ánh mắt tà khí đảo qua khuôn mặt của Long Nguyên, trên gương mặt tuyệt mỹ bỗng treo lên một mạt ý cười.
Cô cười thật đẹp, khoảnh khắc này, ngay cả muôn hoa cũng không sánh bằng.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng của cô, cho nên đều có cảm giác nụ cười này thật giống ác ma.
"Đại ca!" Vân Lạc Phong thu lại tầm mắt, chuyển hướng sang Diệp Hi Mạch đang đứng ở một bên: "Huynh cần phải hiểu rõ một điều, vũ khí đối với Linh Sư mà nói, chỉ có tác dụng phụ trợ, cho dù vũ khí có cường đại hơn nữa mà ở trong tay một phế vật, thì cũng không thể phát huy được hết tác dụng của nó!"
Khâu Hoa Phi vừa nghe thấy những lời này, tức khắc sắc mặt liền đại biến, tức giận quát lên: "Vân Lạc Phong, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi mắng ai là phế vật hả?"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Khâu Hoa Phi: "Ai tự nhận thì chính là người đó!"
Nghe vậy, Khâu Hoa Phi liền tức đến cả người run rẩy không thôi, hai mắt bốc lửa, hung hăng nhìn chằm chằm vào một trương diện mạo tà khí mà tuyệt mỹ của bạch y thiếu nữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Được lắm! Hy vọng sau trận đấu này rồi, ngươi vẫn còn có thể tiếp tục càn rỡ như vậy!"
Lý tướng quân nhìu nhìu mày, lên tiếng cắt ngang cuộc phân tranh.
"Trận đấu chung kết này là một trận hỗn chiến, sáu quốc gia sẽ chia làm ba đội, nói cách khác, hai quốc gia khác nhau sẽ cùng chung một đội, còn về hai quốc gia nào nào sẽ hợp tác với nhau, thì sẽ do chư vị tự mình lựa chọn."
Trận đấu này, lại là nhằm vào Vân Lạc Phong.
Lam Tường Quốc và Thiên Hồi Đế Quốc sẽ nỗ lực trút giận cho nhau, cho nên nhất định sẽ công kích Vân Lạc Phong trước. Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc là hai đại đế quốc, hiển nhiên cũng sẽ không cho phép một tiểu quốc leo lên đầu bọn họ. Suy ra, người xui xẻo, chính là Thiên Vân Quốc bọn họ.
"Ba đội ngũ, sẽ đấu để loại ra một đội. Sau đó hai đội ngũ còn lại sẽ tiếp tục chiến đấu cùng nhau, cho đến khi chỉ còn lại một đội ngũ duy nhất. Lúc ấy, hai quốc gia trong đội ngũ còn lại sẽ tiến hành thi đấu với nhau."
Nói cách khác, một đội ngũ sẽ có hai quốc gia, sau khi trận chung kết triển khai, nhất định sẽ có một
đội ngũ bị đào thải, kế tiếp chính là trận đấu giữa hai đội ngũ còn lại.
Chờ sau khi hai đội ngũ này phân thắng bại, thì sẽ chỉ còn lại một đội ngũ cuối cùng.
Tiếp theo, chính là trận tranh tài giữa hai quốc gia trong đội ngũ cuối cùng còn lại kia.
"Hiện tại trời cũng không còn sớm, Lam Tường Quốc lập tức tiến lên lựa chọn vũ khí trước tiên. Tiếp theo các quốc gia sẽ theo thứ tự xếp hạng lần lượt lên chọn vũ khí."
Khâu Hoa Phi lạnh lùng quét mắt nhìn Vân Lạc Phong, cao ngạo mà nện bước đi về phía lôi đài, giữa một đống vũ khí chọn ra cái tốt nhất cho mình.
Các thiên tài khác trong đội ngũ của Lam Tường Quốc cũng lần lượt chọn ra những vũ khí mà mình vừa lòng đẹp ý nhất, trên mặt treo đầy ý cười đứng trên lôi đài.
Các quốc gia khác tiến vào được chung kết cũng chọn ra được những vũ khí xuất sắc cho mình, vì vậy mà đến khi người của Thiên Vân Quốc tiến lên, thì chỉ còn sót lại một ít gậy gỗ và kiếm cùn.
Vân Lạc Phong đảo mắt nhìn chung quanh bốn phía, tùy tiện cầm lấy một cây gậy gỗ, hơi hơi híp lại hai mắt, tà khí mà cười: "Cây gậy này không tồi, dùng để đập đầu là lựa chọn tốt nhất!"
Đối với lời nói của Vân Lạc Phong, Long Nguyên chỉ khịt mũi coi thường.
Kết cục của trận đấu này đã quá rõ ràng rồi....
Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc hiển nhiên là sẽ hợp thành một đội, Thiên Hồi Đế Quốc và Lam Tường Quốc cũng hợp thành một đội, chỉ còn dư lại Phong Dĩ Quốc và Thiên Vân Quốc....
Sau khi thượng đài, bốn quốc gia này chắc chắn sẽ đồng thời tấn công Vân Lạc Phong cùng một lúc, đến lúc đó, người bị đập đầu, hiển nhiên chính là Vân Lạc Phong.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Long Nguyên, Lưu Nguyệt Đế Quốc không hề do dự một chút nào đã đi đến đứng bên cạnh Vô Song Đế Quốc, hợp thành một đội, mà người của Lam Tường Quốc cũng đi đến bên cạnh người của Thiên Hồi Đế Quốc.
Chỉ còn lại người của Phong Dĩ Quốc và người của Thiên Vân Quốc đứng lại đó mà hai mắt nhìn nhau...