Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1038: Ai hố ai? (2)


trước sau

Edit: Sahara

"Được!" Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười: "Thanh Mộc đại sư, phiền người giúp ta đem một ngàn lượng đưa cho ông ta!"

Thanh Mộc lại không hề cam tâm tình nguyện một chút nào, mua miếng đất kia về cũng chẳng có tác dụng gì cả, chỉ tiếc là Vân Lạc Phong đã mở miệng, cho nên ông cũng chỉ có thể nghe theo. Thanh Mộc lấy từ trong người ra một ngàn lượng, tức giận mà ném mạnh xuống trước mặt Ngô gia chủ.

Ngô gia chủ vốn có lòng tin rất lớn vào kế hoạch ngày hôm nay của mình, cho nên đã chuẩn bị sẵn khế đất mang theo bên người. Hiện tại, sau khi kiểm tra thật giả của ngân phiếu xong xuôi, thì liền lấy khế đất ra giao cho Vân Lạc Phong.

"Vân cô nương, hy vọng về sau chúng ta vẫn còn có cơ hội hợp tác, cáo từ!"

Ngô gia chủ chắp quyền với Vân Lạc Phong một cái, sau đó liền đi thẳng ra ngoài mà chẳng thèm ngoái đầu lại một lần.

Không có một ai biết, thời khắc này, trong lòng ông ta đang rỉ máu nhiều như thế nào....

Bản thân ông ta tốn hết ba trăm vạn lượng mới mua được mảnh đất kia, bây giờ lại phải bán rẻ đến mức chỉ có một ngàn lượng, đã vậy, ông ta còn phải cảm thấy vui mừng vì đã có người chịu mua nó nữa chứ.

"Vân cô nương!"

Thanh Mộc dõi mắt nhìn theo phương hướng mà Ngô gia chủ rời đi, hơi hơi nhíu mày lại, hỏi: "Cô muốn mua mảnh đất kia để làm gì?"

"Ta không phải đã nói rồi sao? Chính là dùng để làm sân huấn luyện!" Vân Lạc Phong vẫn mỉm cười đầy gian xảo, chậm rãi thu lại tầm mắt của mình, cất giọng lười nhác mà trả lời Thanh Mộc.

Thanh Mộc cười khổ lắc lắc đầu: "Nếu muốn xây một sân huấn luyện thì cứ xây trong Y Tháp là được, cần gì phải tiêu tốn thêm một ngàn lượng?"

Thanh Mộc ông cũng chẳng phải vì một ngàn lượng kia mà đau lòng, chẳng qua là ông không cam tâm để cho tên khốn kiếp kia lừa mất tiền của bọn họ.

"Không, ta muốn xây sân huấn luyện ở trên mảnh đất kia!" Vân Lạc Phong đưa tay lên sờ sờ cằm, hơi hơi híp mắt: "Đương nhiên, đây cũng chỉ là bề ngoài mà thôi!"

Thanh Mộc liền ngẩn ra: "Vân cô nương, cô nói vậy là có ý gì?"

"Ông không cần thấy mảnh đất kia hết sức kỳ lạ à? Vô duyên vô cớ, tại sao thảo dược trồng ở đó đều bị khô héo kia chứ? Vì vậy, ta cả gan suy đoán là ở dưới lòng đất của mảnh đất kia chắc chắn là có bảo vật gì đó! Cho nên ta mới đồng ý mua lấy mảnh đất kia, để dễ dàng cho chúng ta xuống lòng đất tìm kiếm bảo vật!"

Nghe Vân Lạc Phong giải thích như vậy, Thanh Mộc mới chợt hiểu ra mọi lẽ: "Vừa rồi lão phu đã thấy kỳ quặc, theo như tính tình của cô mà nói, cô đâu phải là người dễ dàng bị người ta lừa gạt như vậy, tại sao lần này lại cam tâm tình nguyện để cho người khác hố mình? Hòa ra là cô
đã đào một cái hố lớn hơn cho tên khốn kiếp kia!"

Chiếu theo lời nói của Vân Lạc Phong, thì bên dưới mảnh đất hoang phế mà Ngô gia chủ vừa bán cho họ có bảo vật gì đó cực kỳ trân quý.

Không biết sau khi tên Ngô gia chủ kia biết được chuyện này rồi, có tức đến mức thổ huyết luôn hay không?

"Thanh Mộc đại sư, chuyện xây Y Tháp xin giao lại cho ông, có lẽ ta tạm thời phải rời khỏi đây mấy ngày." đáy mắt Vân Lạc Phong bỗng hiện lên một tia trầm tư, trịnh trọng phân phó nhiệm vụ cho Thanh Mộc.

Thanh Mộc bất giác ngẩn người: "Cô muốn đi đâu?"

"Ta dự định đi đến mảnh đất kia xem xét một chút!"

_____

Nam Thành.

So với sự nhộn nhịp của chợ Nam thành, thì nơi này tương đối hoang vắng yên tĩnh hơn nhiều.

Trong phạm vi mười dặm chung quanh đây, không có dân cư sinh sống, cỏ dại mọc thành bụi, nghiễm nhiên là đã rất lâu rồi chưa có ai tới đây dọn dẹp.

"Tiểu Mạch, ngươi có cảm nhận được cái gì hay không?"

Vân Lạc Phong dừng bước, dùng linh hồn truyền âm để hỏi.

Tiểu Mạch chần chừ hết nửa ngày: "Ta cũng không rõ lắm! Nhưng mà ta có thể chắc chắn một điều, dưới lòng đất ở đây có một cái gì đó rất cường đại tồn tại! Cái thứ đó cường đại đến mức đáng sợ vô cùng! Chủ nhân, hay là chúng ta đừng xuống dưới nữa, ta thấy sợ!"

Từ khi đến cái thế giới này, Tiểu Mạch luôn luôn không thấy sợ hãi bất cứ nơi đâu hay bất cứ thứ gì, thế nhưng, lúc này đây, Vân Lạc Phong lại cảm nhận được rất rõ ràng linh hồn của Tiểu Mạch đang run rẩy.

Giống như, Tiểu Mạch thật sự rất sợ hãi đối với thứ gì đó bên dưới lòng đất này!

"Tiểu Mạch, ta muốn xuống dưới lòng đất xem thử, nếu ngươi không chịu nổi hơi thở cường đại thì cứ ở lại trên này chờ ta là được!"

Giọng nói Tiểu Mạch có chút run rẩy: "Chủ nhân, phía dưới đó thật sự rất nguy hiểm, hay là chúng ta cứ bỏ đi!"

"Ngươi yên tâm, ta sẽ tự biết chừng mực!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng tầm mắt lên, trong mắt là một mảnh kiên định: "Hơn nữa, nếu như không mạo hiểm, ta làm sao mà trưởng thành được đây? Nếu như Vân Tiêu có ở bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không dấn thân vào nguy hiểm. Tuy nhiên, chính bởi vì chàng không có ở đây, ta mới phải đuổi theo bước chân của chàng, ta không thể để cho chàng chờ ta quá lâu!Mặc kệ lần này có bao nhiêu nguy hiểm, ta cũng nhất quyết phải xuống dưới đó!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện