Edit: Sahara
Linh khí, chính là sự tồn tại quan trọng nhất trên phiếm đại lục này.
Bất luận là con người, hay là linh thú, kể cả dược liệu cũng cần dựa vào linh khí mà sống.
Đương nhiên, linh khí hiện tại trên khắp đại lục đã loãng đến mức không cách nào sinh trưởng ra linh thảo, linh dược được nữa, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao linh thảo, linh dược do Vân Lạc Phong tạo ra lại có công hiệu lớn đến như vậy.
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch cắn cắn răng, thanh âm của Tiểu Mạch lúc này run rẩy không thôi: "Linh khí quá nồng đậm, tất sẽ hình thành trạng thái sương mù, tuy nhiên, đại đa số sương mù được hình thành từ linh khí đều có màu xanh biếc, thế nhưng, chỗ sương mù dầy đặc mà chúng ta đang nhìn thấy lại có màu đen, đều này chứng minh, trong sương mù này có độc!"
Nếu như đổi thành một người nào khác, thì dù có phòng bị thế nào đi nữa, một khi đi vào màng sương này cũng đều sẽ trúng độc mà chết.
"Nếu như người muốn an toàn đi qua được màng sương này, thì nhất định phải nín thở. Lỡ như chẳng may người hít phải nó, vậy thì phải nhanh chân chạy ra khỏi nó ngay lập tức."
"Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong đem tầm mắt nhìn về phía màng sương đen kia, sau đó lại đem hơi thở trên người thu liễm lại, tiếp đó liền nín thở, ngay cả lỗ chân lông trên người vào thời khắc này cũng khép kín.
Sau đó, Vân Lạc Phong cẩn thận mà từ từ tiến vào màng sương đen kia.
Bên trong màng sương đen là một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ được, Vân Lạc Phong chỉ có thể dựa theo cảm giác của mình mà đi về phía trước. Nửa ngày sau, không biết Vân Lạc Phong đã đi bao lâu rồi, mới nhìn thấy được một mảnh sáng ngời trước mắt mình. Cuối cùng thì cô cũng đã đi qua hết màng sương đen kia.
Đối với Linh Sư mà nói, cho dù là trong hang động tối om như mực, thì họ vẫn nhìn thấy được mọi thứ rõ như ban ngày.
Hiển nhiên là màng sương đen kia là ngoại lệ.
Lúc này, khi Vân Lạc Phong đã ra khỏi màng sương đen rồi, cô mới bất ngờ nhìn thấy trước mắt mình có vô số hài cốt, mà bên cạnh những bộ hài cốt kia lại có không ít bảo vật. Số bảo vật này đều được bảo tồn nguyên vẹn, không hề có một chút hư hao nào.
"Chủ nhân, chúng ta phát tài rồi!" giọng nói của Tiểu Mạch lúc này đã không còn một chút gì sợ hãi của vừa rồi, ngược lại còn rất kích động: "Những người này hẳn là các cường giả một thời trong lịch sử tiến vào đây để tra xét tình huống, bảo vật mà bọn họ mang theo trên người đều có giá trị liên thành a~! Giống như là hạt châu ở cạnh chân người vậy, nó chính là Linh Châu trong truyền thuyết. Nếu người có thể đem Linh Châu này luyện hóa thành công, thì tu vi của người sẽ được tăng lên không chỉ một cấp bậc thôi đâu!"
Trong lòng Vân Lạc Phong khẽ động, im lặng cúi người
xuống nhặt lấy hạt châu màu xanh biếc có chứa số lượng linh khí vô cùng vô cùng lớn dưới chân mình lên, cất vào trong lòng ngực.
"Bảo bối là không được lãng phí như vậy!" Vân Lạc Phong bày ra một bộ dáng hiên ngang: "Nhưng mà, ta nhớ là thời điểm mà Ngô gia mua lấy mảnh đất này thì vẫn còn chưa phát sinh ra chuyện thảo dược bị khô héo, mà mãi đến một thời gian sau mới xuất hiện! Mà theo như ta quan sát, cái hang động này chắc chắn là có từ rất lâu rồi! Ít nhất cũng phải có một vạn năm thời gian!"
Tiểu Mạch rơi vào trầm mặc, rất lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Người sở hữu viên Linh Châu này, là một vị cường giả tuyệt thế từ vạn năm trước. Nhưng về sau thì ông ấy lại đột ngột mất tích! Thật không ngờ tới, hôm nay chúng ta lại gặp được vị cường giả kia cùng với Linh Châu ở nơi này!"
Chỉ tiếc, dù năm xưa người có cường đại thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng đã hóa thành một đống xương trắng.
"Tiểu Mạch, nếu như chúng ta đã thu lấy bảo vật của bọn họ, vậy thì cũng nên mang theo hài cốt của bọn họ rời đi, giúp bọn họ có được một ngôi mộ mà yên nghỉ!"
Đây cũng là một chút chuyện cuối cùng mà Vân Lạc Phong cô có thể làm cho bọn họ.
Coi như là làm vì đã nhận lấy di vật của bọn họ làm thù lao!
"Ừm!"
Sau khi Tiểu Mạch ừm một tiếng đáp lại Vân Lạc Phong, thì thân ảnh của hắn cũng xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Mà trên tay của Tiểu Mạch còn ẫm theo một đứa trẻ béo ú u. Đứa trẻ béo ú kia sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì liền cười hi hi ha ha, không ngừng giang hai cánh tay mập mạp ngắn ngủn có một mẩu của mình về phía Vân Lạc Phong, muốn được Vân Lạc Phong ôm một cái.
"Tiểu Mạch, sao ngươi lại ra đây rồi?"
Đối diện với Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch chớp chớp hai mắt mình, mỉm cười đặc biệt sáng lạn: "Chủ nhân, hai chúng ta vốn là nhất thể, bất luận là có bao nhiêu nguy hiểm, ta nhất định cũng sẽ cùng người đối mặt, hơn nữa, ta mang theo Tiểu Thụ ra ngoài, lỡ như rơi vào hiểm cảnh, có lẽ con gấu con* này sẽ có điểm hữu dụng!"
(* nguyên văn là hùng hài tử, hùng = gấu; hài tử = trẻ con; dịch qua tiếng việt nghe sao cũng không thuận tai, để hán việt lại thấy câu văn không mượt, nên Sa dứt khoát edit thành con gấu luôn!)