Edit: Sahara
"Tiểu Thụ, làm tốt lắm!" Tiểu Mạch cười hì hì nhìn con gấu con béo ú trong lòng mình, nhỏ giọng nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, cha ngươi chính là Vân Tiêu, chỉ có cha ngươi mới được quyền tiếp cận mẫu thân của ngươi! Nam nhân khác, tên nào dám đến gần mẹ của ngươi, ngươi lập tức bạo cúc hoa của hắn cho ta!"
Nam tử đáng thương, chắc có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, chỉ vì một hành động trong lúc vô tình của mình mà khiến cho cúc hoa của bản thân bị trọng thương.
"Tiểu Mạch, ngươi đến dìu hắn vào tửu lầu nghỉ ngơi đi!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong liếc nhìn Tiểu Mạch như mang theo chút suy tư gì đó, đôi mắt kia vừa đen vừa sâu, tựa như chỉ nhìn một cái liền thấy rõ hết tất cả những gì mà Tiểu Mạch làm.
Tiểu Mạch giả vờ đáng yêu thè cái lưỡi ra làm mặt quỷ, giao Tiểu Thụ trong lòng mình cho Vân Lạc Phong, rồi mới bước tới trước đỡ lấy thân hình không thể đứng vững nổi của nam tử kia.
"Vân Lạc Phong, hai đứa nhỏ này là họ hàng của ngươi à?" nam tử nhìn Tiểu Mạch và Tiểu Thụ một cái, tò mò hỏi.
Tiểu Mạch ưỡn ngực ra, trả lời bằng giọng điệu hiên ngang: "Tên nhóc này là đệ đệ ta, tên là Vân Thụ. Còn ta tên là Vân Mạch. Cả hai chúng ta đều là con trai của Vân Lạc Phong!"
Con trai?
Tựa như là ngũ lôi oanh đỉnh! Nam tử khiếp sợ đến nỗi há to mồm, rất lâu sau mà vẫn chưa thể hồi thần trở lại.
Nửa ngày sau, ánh mắt ngây ngốc của hắn mới chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, bất thình lình phun ra một câu chửi tục: "Mẹ kiếp! Mới có mấy năm không gặp, mà ngươi đã sinh con luôn rồi? Nói ta nghe thử xem, là tên nam nhân nào không sợ chết mà dám cưới ngươi vậy hả?"
Trong lòng của nam tử, Vân Lạc Phong nghiễm nhiên chính là một ác ma rất đáng sợ!
Năm đó, khi lần đầu hai người bọn họ gặp nhau ở Hoa Hạ, vẻ đẹp của Vân Lạc Phong quả thật đã khiến hắn phải kinh ngạc mà chấn động! Cho nên, hắn liền phát huy bản chất của mình, tiến tới chọc ghẹo hai câu.
Sau đó......
Hắn bị đánh đến nỗi suốt nửa tháng mà vẫn chưa bước xuống giường được.
Bắt đầu từ lúc đó, tên tuổi của Vân Lạc Phong liền trở nên nổi tiếng khắp trường, đồng thời, không còn kẻ nào dám cả gan đi trêu chọc Vân Lạc Phong nữa.
Cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến hai người họ quen biết nhau, cuối cùng trở thành bằng hữu cùng chung hoạn nạn.
"Thẩm Mặc, ngươi rất thích nói nhiều hả?" Vân Lạc Phong khẽ nheo nheo hai mắt, bóp bóp nắm tay kêu lên răng rắc.
Tiếng khớp xương ngón tay
ngón tay vang lên thanh thúy, làm cho trên gương mặt tuấn mỹ của nam nhân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh thật to, hắn cười gượng hai tiếng: "Bây giờ ta không phải tên Thẩm Mặc, mà là Nam Cung Vân Dật, ngươi gọi sai rồi!"
"Tiểu Mạch, kéo hắn vào trong!"
Vân Lạc Phong quay sang cho Tiểu Mạch một cái nhìn ẩn ý xong thì liền tự mình cất bước đi vào trong tửu lâu.
Tiểu Mạch hiểu ý, nhanh chóng kéo lấy thân mình Nam Cung Vân Dật vào trong tửu lâu, không thèm để ý đến tiếng kêu rên đau đớn của Nam Cung Vân Dật.
Kiếp trước, Vân Lạc Phong nhặt được Y Học Thần Điển ở thư viện từ rất sớm, cho nên, Tiểu Mạch đi theo Vân Lạc Phong cũng được mấy năm thời gian, tất nhiên là cũng biết được quan hệ giữa Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong.
Dù cho sau này Nam Cung Vân Dật đã chuyển sang si mê Hệ Hoa của đại học Hoa Hạ, thế nhưng, Tiểu Mạch hắn lại chưa từng quên, năm đó tên khốn kiếp này đã dùng cách gì để đến gần chủ nhân nhà mình.
Trước kia, Tiểu Mạch hắn không có cách nào trả thù được cho chủ nhân của mình, nhưng bây giờ thì khác, dù thế nào, hắn cũng phải trút ra cơn giận này mới được.
_____
Gian phòng trong tửu lâu.
Xa hoa mà yên tĩnh.
Tiểu Mạch kéo cả người Nam Cung Vân Dật vào trong gian phòng, rồi dùng sức ném mạnh Nam Cung Vân Dật xuống đất, khiến Nam Cung Vân Dật đau đến mức kêu lên ngao ngao ỏm tỏi.
"Vân Lạc Phong, đứa con trai này của ngươi rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy? Tại sao sức của nó lại mạnh như vậy chứ?"
"Lụm về!"
Xác thực, Tiểu Mạch đúng là do Vân Lạc Phong cô lụm về....
Hai mỹ nhân được Nam Cung Vân Dật trái ôm phải ấp trước đó cũng đi theo vào trong phòng, khi bọn họ nhìn thấy Nam Cung Vân Dật té ngã trên đất, hai khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, vội vàng chạy tới đỡ Nam Cung Vân Dật đứng dậy, lo lắng mà hỏi.
"Đại thiếu gia, người không sao chứ?"
"Không có việc gì! Các người đỡ ta ngồi xuống!"