Edit: Sahara
"Hư Không Kính vốn dĩ nên thuộc về chúng ta! Cái này gọi là vật quy nguyên chủ." lão giả kia hừ một tiếng: "Cho nên, những người bị hắn giết đều là người vô tội. Chỉ có hắn mới là kẻ tội ác tày trời."
"Ha ha!"
Tần Nguyên không nhịn được mà cười phá lên: "Cả đời này của ta, lời nói vô sỉ nhất mà ta từng được nghe chính là những lời vừa rồi của ngươi! Cái gì gọi là Hư Không Kính vốn dĩ là của các ngươi hả? Hư Không Kính này là thuộc về một vị cường giả tên là Hư Không cách đây hơn vạn năm, chủ tử nhà ta trong lúc vô tình tiến vào lăng mộ của Hư Không, rồi mới phát hiện ra Hư Không Kính này. Ngươi đừng có nói cho ta biết, vị Hư Không này là tổ tiên của các ngươi nha! Bởi vì ta nghe nói, Hư Không là một thái giám a!"
Lão giả lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt của lão ta thập phần khó coi, hai mắt lão ta khẽ đảo vài cái rồi nói: "Tổ tiên của ta xác thật là có chút quan hệ với Hư Không, cho nên, Hư Không Kính này cần phải giao lại cho ta!"
Tổ tiên cũa lão có quan hệ với Hư Không? Sao có thể? Lão chẳng qua là muốn tìm một lý do đường đường chính chính để cướp lấy Hư Không Kính mà thôi.
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Ầm!
Ngay lúc mà lão giả muốn tiếp tục mượn lời nói để hù dọa Vân Tiêu, thì rốt cuộc Vân Tiêu cũng có hành động...
Từ đầu đến cuối, Vân Tiêu cũng chưa từng nói một lời.
Có lẽ là do đám người này không xứng để Vân Tiêu mở miệng.
Sau khi Vân Tiêu nâng tay của mình lên, cuồng phong xung quanh bỗng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tựa như những lưỡi dao sắc bén, giết người trong vô hình.
Đáy mắt của lão giả hiện lên một tia kinh hoảng, lão ta liều mạng muốn tránh đi những lưỡi đao gió sắc bén kia, đáng tiếc, dù tốc độ của lão ta có nhanh mấy, nhưng làm sao nhanh hơn được tốc độ của gió? Không bao lâu sau, dưới lưỡi đao sắc bén do cuồng phong tạo thành, tất cả mọi người đều bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
"Tần Nguyên!" Vân Tiêu lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc gương, đưa đến trước mặt của Tần Nguyên, khuôn mặt vô cảm, nói: "Ngươi trở về Vô Hồi Đại Lục một chuyến, đem cái này giao cho Phong nhi!"
Tần Nguyên đưa tay nhận lấy Hư Không Kính, cung kính đáp: "Dạ, chủ tử!"
Hắn biết, chủ tử dù liều chết cũng muốn đoạt lấy Hư Không Kính này, mục đích chính là vì chủ mẫu.
"Sau khi ngươi đi thì không cần trở lại đây
nữa, cứ ở lại bên cạnh mà bảo vệ an toàn cho nàng. Còn về những kẻ truy đuổi theo Hư Không, ta sẽ diệt trừ tấn gốc bọn chúng, một kẻ cũng không lưu!"
Giọng nói của Vân Tiêu lãnh khốc vô tình, lại làm cho cả người Tần Nguyên phải run lên.
Lúc này đây, tại phiếm đại lục này lại bị nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ chấn động.
Bất luận là kẻ nào biết được trong tay chủ tử đang nắm giữ Hư Không, đều sẽ bị chủ tử diệt trừ đi.
Nguyên nhân rất đơn giản, chủ tử sẽ không để cho bên cạnh chủ mẫu tồn tại bất kỳ một mối nguy hiểm gì.
Tần Nguyên chắp chắp nắm tay, nhìn bóng dáng kiên định mà lãnh khốc của Vân Tiêu lần cuối, rồi xoay người nhắm thẳng một hướng khác mà đi.
Vân Tiêu quay đầu lại nhìn theo phương hướng Tần Nguyên vừa biến mất, rồi lại nhìn về phía bầu trời xanh thẳm trên không trung, khóe môi lãnh khốc hơi hơi gợi lên một độ cong nông cạn.
"Có được Hư Không Kính này, thực lực của nàng sẽ càng được tiến bộ nhanh hơn!"
"Mà ta sẽ ở tại nơi này, vì nàng đánh hạ một mảnh thiên hạ, sau đó chính tay tặng lại cho nàng!"
______
Vào lúc này, Vân Lạc Phong không hề hay biết gì về những chuyện xảy ra trên người Vân Tiêu, cũng không hề hay biết, vì cô mà Vân Tiêu đã trở thành kẻ địch của toàn bộ phiếm đại lục bên kia.
Đình viện, lá phong nhẹ rơi, bên trên một hòn núi đá giả, Vân Lạc Phong đang ngồi đung đưa hai chân, dáng người lười biếng mà tà khí, trong tay cô đang cầm lấy một tấm thiệp mời, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười tươi không rõ ý vị.
"Sư phụ, Âu gia này tìm người để làm gì?" Lâm Nhược Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn, trong mắt của cô toàn là sự nghi hoặc.
Vân Lạc Phong cong môi cười, đáp: "Lần trước, trong buổi yến tiệc sinh thần của Nam Cung, ta đã làm Âu Nhã mất hết mặt mũi. Lần này, cô ta nhất định là muốn trả thù, cho nên mới mời ta đền tham gia buổi tụ hội này."