Edit: Sahara
Lời còn chưa dứt, một cổ cảm giác đau đớn từ trong thân thể Ngô gia chủ bỗng nhiên truyền tới, đau đến mức khiến ông ta không thể không hét lên một tiếng, cả người run rẩy không thôi.
Uỳnh!
Cùng lúc đó, một cổ lực lượng cường đại lại tiếp tục đánh tới, làm cả người ông ta ngay lập tức văng ra ngoài, rồi chật vật ngã xuống đất.
Vân Lạc Phong thu tay lại, cười tà khí mà nhìn những người còn lại: "Các ngươi thì sao? Có ý kiến gì về việc thuận theo ta không hả?"
"Không.....không có ý kiến!"
Âu gia chủ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt chứa đầy sự hoảng sợ.
Vừa rồi ông ta còn chưa kịp nhìn rõ Vân Lạc Phong làm thế nào mà động thủ, thì Ngô gia chủ đã bị đánh cho nằm bẹp dưới đất không dậy nổi rồi.
Cho nên Âu gia chủ không dám phản kháng nữa.
"Rất tốt!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Vì để khống chế được các ngươi, ở chỗ ta có mấy viên độc dược, các ngươi uống vào đi, uống xong ta sẽ thả các ngươi đi!"
"Vân Lạc Phong!"
Âu gia chủ gắt gao siết chặt nắm đấm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Chúng ta tại sao phải uống viên thuốc độc kia chứ? Ai biết ngươi đã dùng loại độc gì trong đó? Lỡ vừa uống vào, liền bị độc phát chết ngay tại chỗ thì phải làm sao?"
Vân Lạc Phong không nói gì, chỉ nhìn về phía Hỏa Hỏa mà cho Hỏa Hỏa một ánh mắt.
Hỏa Hỏa hiểu ý Vân Lạc Phong, tự mình tiến lên nhận lấy độc dược, rồi lại đích thân đút thuốc độc cho ba vị gia chủ.
Động tác của Hỏa Hỏa cực kỳ thô bạo. Trực tiếp nắm cằm đối phương, cạy miệng họ ra, nhét thuốc độc vào, rồi cầm lấy chén nước mà đổ vô miệng họ.
"Được rồi, bây giờ các ngươi có thể đi rồi!" Vân Lạc Phong phất tay áo ngồi xuống, tay chống cằm, cười tủm tỉm mà nhìn Nam Cung Vân Dật: "Nam Cung, ngươi ở lại, ta có lời muốn nói với ngươi!"
Vừa nghe được lời này, Nam Cung Vân Dật vốn đi rời khỏi liên ngừng bước lại ngay, quay đầu lại mà nhìn Vân Lạc Phong.
Người của tam đại gia tộc đều đã vội vã rời đi, cho nên, trong toàn bộ Y Tháp lúc này, ngoài trừ người của Vân Lạc Phong thì cũng chỉ còn dư lại có mỗi mình Nam Cung Vân Dật.
"Nam Cung, có phải ngươi cảm thấy ta hành sự quá mức tàn nhẫn phải không?" Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Vân Dật, hỏi.
Nam Cung Vân Dật cười cười: "Ta chỉ nhớ, các đây không lâu, ngươi từng nói với ta, ngươi làm hết
tất cả mọi việc chỉ là để sống sót! Cho nên, ngươi không có sai! Vân Lạc Phong, bất kể như thế nào, ta cũng luôn đứng về phía của ngươi!"
Cho dù, cả thiên hạ này nó ghét bỏ ngươi, ta cũng sẽ luôn là hảo bằng hữu của ngươi.
"Vừa rồi, viên thuốc mà ta cho cha ngươi ăn là một viên thuốc bổ!" Vân Lạc Phong duỗi eo một cái, rồi đứng dậy khỏi ghế: "Bởi vì ông ta là cha của ngươi, nên ta không cho ông ta uống thuốc độc. Nhưng mà ta không tin tưởng ông ta, cho nên mới ngụy trang thuốc bổ thành thuốc độc. Nếu ngươi cảm thấy có thể tin tưởng được ông ta, thì có thể đem chuyện này nói cho ông ta biết!"
Cô không tin tưởng Nam Cung Khánh.
Nhưng mà cô tin tưởng Nam Cung Vân Dật.
Nếu Nam Cung Vân Dật cho rằng Nam Cung Khánh là người đáng tin, vậy cô cũng không ngại để cho ông ta biết được sự thật này.
Huống chi, nể mặt của Nam Cung Vân Dật, cô cũng không thể ra tay hại Nam Cung Khánh được.
Trừ phi là đối phương động thủ với cô trước.....
"Vân Lạc Phong, ngươi làm rất đúng, Nam Cung Khánh rất ích kỷ, không đáng được ngươi tín nhiệm!" Nam Cung Vân Dật cười khổ một tiếng: "Đừng thấy bình thường ông ta rất quan tâm đến ta mà lầm. Ông ta như vậy, chẳng qua là do ta là con trai duy nhất của Nam Cung gia mà thôi, nếu như ông ta có thể sinh ra một đứa con trai khác, ông ta sẽ lập tức vứt bỏ ta mà không hề do dự!"
Đó là một nam nhân ích kỷ!
Người ích kỷ như thế, làm sao đáng được tin tưởng?
"Tuy nhiên, ta vẫn phải cám ơn ngươi!"
Nam Cung Vân Dật nghiêm túc mà nhìn Vân Lạc Phong.
Hắn nói cám ơn Vân Lạc Phong, không phải là vì Vân Lạc Phong tha cho Nam Cung Khánh, mà là vì.... Vân Lạc Phong vì hắn cho nên mới làm như thế.
Phần tình nghĩa này, đáng để hắn trân trọng suốt đời!
"Nam Cung, sau khi ngươi về tới Nam Cung gia, thì nên cẩn thận một chút!" Vân Lạc Phong hơi nheo lại hai mắt: "Ta lo, những người kia sẽ xuống tay với ngươi!"