Edit: Sahara
Vân Lạc Phong duỗi tay ra đến trước mặt Lâm U.
"Làm gì?" Lâm U liếc nhìn bàn tay Vân Lạc Phong, tức giận hỏi.
"Đáp án!"
Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nói.
Lâm U tức thì liền biến sắc, lão ta chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, nói: "Đáp án đã nằm hết trong đầu của ta!"
"Nếu đã như vậy, thì ngươi lấy cái gì để chứng minh câu trả lời của ta là sai hả?" Vân Lạc Phong mỉm cười vừa mang ý vị lười biếng lại vừa có chút ít gian xảo: "Ai có thể đảm bảo, ngươi không phải là đang công báo tư thù?"
"Ha ha!" Lâm U cười lớn hai tiếng: "Công báo tư thù? Nếu Lâm U ta muốn đối phó ngươi, còn cần dùng đến loại thủ đoạn này sao? Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh gì để so sánh cùng Cơ gia hả? Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì ngươi sẽ lập tức táng thân tại đây! Tuy nhiên, Lâm U ta trước nay luôn là người lấy đức báo oán, bất luận ngươi đã từng làm ra những hành động quá đáng như thế nào đối với ta, ta cùng khinh thường việc đi so đo cùng với một tiểu nữ hài!"
Lời nói của Lâm U phải nói là vô cùng hiên ngang lẫm liệt, khi rơi vào tai của những người khác, thì Vân Lạc Phong lại bất ngờ trở thành một người lòng dạ hẹp hòi, ngược lại, chính lão ta, cho dù vừa mới bị Vân Lạc Phong nhục mạ trước mặt mọi người, cũng không hề muốn so đo cùng mới một nữ tử trẻ người non dạ.
"Ta hỏi ngươi một câu, nếu như ta có thể chứng minh ta không hề trả lời sai mười tám câu hỏi kia, vậy thì ngươi tính thế nào đây?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp lại hai mắt, từ đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
Vân Lạc Phong khẽ hất nhẹ cằm, tẫn hiện rõ ràng thần thái tùy ý của mình.
"Không thể nào! Phán quyết của ta tuyệt đối không thể nào sai được! Nếu như ngươi thật sự có thể chứng minh được các câu trả lời của ngươi không hề có vấn đề gì, vậy ta sẽ lập tức quỳ xuống đây mà khấu đầu với ngươi!" Lâm U lắc lắc đầu nói.
Chứng minh?
Con nha đầu đáng chết này lấy cái gì để chứng minh chứ?
Trong cái đại hội y sư này, người có thể làm chủ chỉ có duy nhất một mình lão ta, lão ta cần gì phải kiêng kỵ một con nha đầu miệng còn chưa dứt sữa, đúng không?
"Kỳ thực, phương pháp chứng minh rất là đơn giản.... " Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, cười đầy âm hiểm.
Lâm U còn chưa kịp nghĩ ra ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Vân Lạc Phong, thì đã nhìn thấy Vân Lạc Phong giơ chân lên, đá thẳng một cước lên người lão ta khiên lão ta văng mạnh ra bên ngoài.
"Ngươi...." Lâm U phẫn nộ ngẩng phắt đầu dậy, lại nhìn thấy Vân Lạc Phong đã đến ngay trước mặt mình.
Cô nâng một chân lên, dẫm mạnh xuống ngực Lâm
U, từ trên cao mà nhìn xuống lão ta, rồi bất thình lình tháo chiếc nhẫn không gian trên tay lão ta xuống, ánh mắt tà khí chứa đầy hàn quang, làm người ta không rét mà run.
"Giải trừ cấm chú của nhẫn không gian!"
Sắc mặt Lâm U ngay lập tức trở nên tái nhợt, đáy mắt càng lộ rõ ra vẻ kinh hoảng: "Ngươi muốn làm cái gì? Trong nhẫn không gian này đều là bảo vật trân quý ta thu thập được trong nhiều năm qua, tuyệt đối không thể đưa cho ngươi! Người đâu! Mau bắt con nha đầu này lại cho lão phu!"
Mặc cho Lâm U có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến trường hợp, Vân Lạc Phong lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà động thủ với lão ta.
Là lão ta đã coi thường Vân Lạc Phong!
Tức khắc, tất cả những thị vệ Cơ gia đang có mặt ở đây đều đồng loạt rút vũ khí ra, chĩa thẳng về phía Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, cô cứ yên tâm đối phó với lão ta, những người khác của Cơ gia thì cứ giao cho Lưu Nguyệt Đế Quốc ta xử lý!"
Ngay thời điểm này, Thanh Sương công chúa lại không từ việc nghĩa* mà đứng ngay về phía Vân Lạc Phong, ngăn chặn lại hết tất cả thị vệ Cơ gia đang muốn tiến về phía này.
(*nguyên văn: nghĩa vô phản cố.)
An Lan mỉm cười, nói: "Thanh Sương công chúa đã ra mặt, vậy An Lan ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Người khác kiêng kỵ Cơ gia, nhưng Vô Song Đế Quốc chúng ta thì không!"
An Lan chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Sương, trên khuôn mặt anh tuấn khẽ nở nụ cười.
"Muốn tiếp cận được Vân cô nương, vậy trước tiên phải đánh bại hết cường giả của Vô Song Đế Quốc ta trước đã!"
An Lan vừa dứt lời, ngay tức khắc, vài đạo thân ảnh liền phá không mà đến, đứng lại ngay sau lưng của An Lan.
Ánh mắt của những người vừa đến này đều lãnh khốc, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào đám thị vệ Cơ gia.
Lâm U mặt xám như tro tàn: "Vân Lạc Phong, ngươi thật sự không sợ Cơ gia?"
"Ta nghe nói...." Vân Lạc Phong bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo: "Nhẫn không gian nếu muốn đổi chủ, hoặc là do chủ nhân của nó tự giải đi cấm chế, hoặc là.... Làm cho chủ nhân của nó tử vong. Một khi ngươi chết, thì tất cả đồ vật trong nhẫn không gian này, ta có thể tùy ý lấy ra!"