Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đối với Tiểu Mạch mà nói, ngoại trừ Vân Tiêu thì những nam nhân khác vây quanh Vân Lạc Phong đều là lũ ruồi bọ!
“Sao hai người tới đây?"
Vân Lạc Phong ôm Tiểu Mạch, mắt nhìn sang phía Vân Tiêu, cánh môi khẽ nhoẻn thành một đường hơi cong.
“Tiểu Mạch muốn đi theo nàng nên ta dẫn nó đến đây."
Nghe Vân Tiêu nói câu này, Tiểu Mạch âm thầm trợn trắng mắt.
Rõ ràng chính hắn muốn tới tìm Vân Lạc Phong mà còn cố tình đẩy mình ra.
Thế nhưng...
Tiểu Mạch sẽ không vạch trần điều đó, bé cười tủm tỉm: "Con tin nương, cho nên mới nhờ cha đưa con tới tìm người."
Những năm gần đây, Tiểu Mạch gọi "nương" ngày càng lưu loát, hơn nữa dùng phương pháp này đuổi được không ít nam nhân bên cạnh Vân Lạc Phong.
Dù sao thì đám người đó cũng không ưu tú hơn Vân Tiêu!
“Khụ khụ!” Úc Tử Triết ho khan mấy tiếng: "Vân cô nương, hóa ra nàng đã gả đi thành thê tử người khác rồi ư?"
Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua Úc Tử Triết: "Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, chỉ cần ngươi gây thương tổn đến ta hay người bên cạnh ta, ta đây tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
Kể từ khoảnh khắc Úc Tử Triết xuất hiện, nàng đã biết nam nhân này không chỉ theo đuổi mình một cách đơn thuần như vậy.
Trong lòng hắn còn có bí mật không thể cho ai biết.
Sắc mặt Úc Tử Triết càng thêm xấu hổ, hắn không nói thêm một chữ nào đã vội rời đi.
“Úc Tử Triết!” Trác Vân giậm chân, vừa định đuổi theo thì bất thình lình, một giọng nói lãnh khốc đã truyền tới sau lưng nàng ta.
“Ai cho phép ngươi bỏ đi?"
Cơ thể Trác Vân cứng đờ. Nàng ta quay đầu, cắn chặt răng: "Nơi đây là học viện Tây Châu, ngươi muốn làm gì?"
“Ngươi nói lời sỉ nhục nàng ấy, thế thì không cần giữ đầu lưỡi kia của ngươi lại nữa!"
Á!
Trác Vân chỉ mới thét một tiếng chói tai, luồng sức mạnh đã xộc thẳng vào khoang miệng nàng ta, nàng ta cảm thấy đầu lưỡi tê dại, máu tươi trào ra đầy khóe miệng.
“Cút!"
Nam nhân vẫy ống tay áo, khí thế lãnh khốc. Trong nháy mắt, dư âm còn sót lại tỏa ra, thổi bay đám người đang chắn trước mặt Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong.”
Đám người Hồ Ly từ đằng sau chạy tới, định giơ tay chụp lấy bả vai Vân Lạc Phong thì gặp phải ánh mắt
lãnh khốc giết người của nam nhân kia nên sợ tới mức mau chóng thu tay về.
“Không ngờ ngươi đã xuất giá, may mà ta biết sớm, bằng không quen ngươi lâu dần, lỡ ta yêu ngươi thì phải làm sao? Ha ha!"
Vân Lạc Phong biết Hồ Ly chỉ đang nói đùa nên nàng không để ý. Ngược lại, Vân Tiêu dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua hắn, trong đồng tử đen thăm thẳm xen lẫn sự cảnh cáo.
“Ngươi sẽ không có cơ hội tiếp xúc với nàng đâu."
Hồ Ly cười ha ha: "Vậy thì không hẳn, ta muốn đi theo nàng mười năm cơ. Trong vòng mười năm đó, làm thế nào cũng có thể thân thiết với nàng."
Mười năm?
Vân Tiêu nhăn mày kiếm, ánh mắt tập trung nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhún vai: “Người đấu với ta trước đó chính là hắn, hắn thua ta nên nguyện trung thành mười năm."
“Ồ?” Cặp mắt tràn đầy ý muốn giết người lại chuyển sang phía Hồ Ly: "Người hại nàng bị thương chính là hắn ư?"
Gặp phải ánh mắt của nam nhân kia, trong lòng Hồ Ly khẽ run, ánh mắt xảo trá của hồ ly cũng hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Nếu không nhờ ngươi nguyện trung thành với Phong Nhi mười năm, chỉ dựa vào chuyện làm nàng bị thương, ta tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ngươi!"
Sau khi thốt ra câu này, Vân Tiêu mới thu hồi khí thế vừa rồi, nói một cách lãnh khốc.
Đợi đến khi khí thế của hắn hoàn toàn biến mất, Hồ Ly mới cảm thấy thả lỏng người, trong lúc vô thức lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này đây, tại một góc không xa, nữ nhân nọ trông thấy nam nhân lãnh khốc đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ khiếp sợ xẹt qua trong mắt nàng ta.