Editor: hàn ánh nguyệt =.=
"Viện trưởng? Viện trưởng đã rời đi nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng hắn còn có thể trở về?" Diêu Thư chậm rãi đứng lên, sát khí nơi đáy mắt càng tỏa ra dày đặc hơn, "Huống chi, Vân Lạc Phong đã hạ thủ, ta chính miệng đồ đệ của ta nói, cho tới bây giờ nàng cũng sẽ không nói dối!"
Lăng Hải hung hăng phất phất tay áo: "Cho dù sự thật là độ đệ ta làm, vậy thì khẳng định là đệ tử của ngươi đã làm ra chuyện gì khiến người người oán trách! Ngươi đừng có nghĩ trốn tránh trách nhiệm! Có ta ở đây, không ai có thể đuổi đồ đệ ta đi!"
Ngay sau khi nói xong lời này, Lăng Hải lại hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Thư, khí thế bừng bừng xoay người rời khỏi.
Dừng lại trên bóng lưng hắn rời đi, con ngươi Diêu Thư càng thêm âm lãnh: "Đông viện! Xem ra thương tổn của Mộng Kỳ, không thoát khỏi quan hệ với Đông viện! Các ngươi cho rằng các ngươi thật sự có thể bảo vệ được Vân Lạc Phong sao? Chuyện cười, người ta muốn giết vĩnh viễn đều không sống qua nổi ngày mai!"
...
Vô Hồi đại lục.
Cơ gia.
Trên giường lớn xa hoa khắc hoa, màn màu đỏ gió thổi bay bay, loáng thoáng lộ ra một màn hương diễm ở trên giường.
Cơ Cửu Thiên dựa nửa người nằm ở trên giường, hồng y mở ra lộ một nửa, lộ ra lồng ngực trần trụi trắng nõn như ngọc.
Dung mạo của hắn tuyệt mỹ, giữa lông mày có điểm một nốt chu sa màu đỏ, mày khẽ giương lên, cuồng quyến mà khí phách.
Hai người thị nữ tuyệt mỹ ngồi xổm ở trên giường, giúp hắn đấm đấm hai chân, trong cả căn phòng đã bắt đầu khởi động một cỗ tức giận không bình thường.
"Chủ tử."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một thị nữ.
"Có người của Thất Châu đại lục đến đây."
Đại lục Thất Châu?
Nam nhân khẽ nhếch mày: "Người nào?"
"Tây Châu học viện, trưởng lão Phi Phàm."
Vốn thị nữ còn tưởng rằng mình đã quấy rầy đến người nam nhân, chắc chắn lại bị hắn trách phạt, ai ngờ trong phòng chỉ có truyền đến một tiếng cười khẽ đầy mị hoặc của nam tử kia.
"Đại lục Thất Châu... Có vẻ như Vân Lạc Phong đã đến đại lục Thất Châu đã được một thời gian, để cho hắn vào đi."
"Vâng, chủ tử."
Giọng nói chưa dứt, tiếng bước chân của thị nữ đã từ từ đi xa, không đến một khắc, cửa phòng bị một cái tay khô gầy đẩy ra.
Lâm phi phàm vội vàng từ bên ngoài đi vào, đôi mắt của hắn liếc một cái đã nhìn thấy nam tử yêu diễm ở trên giường, ánh mắt
tức khắc trở nên ủy khuất vạn phần.
“Viện trưởng, chừng nào thì người mới trở về học viện? Học viện không thể không có người chủ trì, người vẫn là cùng chúng ta trở về đi.”
Nam nhân cười giống như một thanh lợi kiếm, ghim ở trên người Lâm Phi Phàm.
Ngón tay của hắn kẹp một quả nho lên, nhẹ nhàng bóp mạnh một cái, trong đôi mắt hơi hơi nheo lại xẹt qua một tia lãnh mang.
“Nếu như Tây Châu học viện yêu cầu bổn tọa trở về chủ sự, vậy còn muốn mấy người trưởng lão các ngươi làm gì?”
Giọng nói Lâm Phi Phàm ngừng lại một chút: “Hiện giờ Tây Châu học viện đã phân ra thành hai đại phái, phân biệt là Đông viện và Tây viện, hai phái trưởng lão lại tranh phong không ngừng! Đó là nội ưu chưa ổn, ngoại xâm lại tới! Năm đó, thời điểm viện trưởng người còn ở, đó là châu chủ đều sẽ đối với Tây Châu học viện chúng ta còn lễ nhượng ba phần, một khi người biến mất, châu chủ đã không đem học viện chúng ta đặt ở trong mắt.”
Nam nhân không chút để ý nào lại cầm lấy một quả nho nữa, lần này hắn không bóp nữa, ngược lại là ưu nhã để vào trong miệng.
“Nhiều năm qua, bổn tọa chỉ là thay thế bằng hữu tốt của ta quản lý Tây Châu học viện các ngươi, điều này không đại biểu, Tây Châu học viện có thể hạn chế được ta!”
“Viện trưởng!”
Lâm Phi Phàm còn muốn nói cái gì đó, vẻ mặt nam nhân đã dần dần có vẻ không kiên nhẫn.
“Bổn tọa giúp hắn nhiều năm như vậy, vậy là đã đủ rồi, ngươi trở về đi, không cần thiết lại đến Cơ gia tìm ta.”
Lâm Phi Phàm bất đắc dĩ than một tiếng, hắn nhìn nam tử yêu diễm lần cuối, cười khổ đi ra ngoài.
“Tây Châu……” Ngón tay Cơ Cửu Thiên nhẹ nhàng đặt ở trên môi, cười đến yêu diễm cực điểm, “Quả thật là ta nên đi một chuyến đến Tây Châu, nhưng cũng không phải là về Tây Châu học viện kia!”