Editor: QR – diendanlequydon
“A?” Thiếu nữ nhướng mày, ý cười ở đáy mắt càng đậm: “Phải không? Vậy như thế này thì sao?”
Phùng!
Những mảnh giấy mới vừa bay lả tả trong không trung bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa, dưới ngọn lửa này giấy ghi nợ bị đốt ngay cả tro bụi cũng không dư thừa.
Trong lòng Hồ Hựu Vũ giống như bị đánh một quyền, làm lửa giận của hắn đột nhiên bốc lên, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Cô nương, tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của người khác. Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Thân thể của Vân Lạc Phong lười biếng dựa vào trên người nam nhân, toàn thân tà mị đều tản ra sự vui thích, nụ cười tuyệt diễm động lòng người.
“Xin lỗi, việc không liên quan này, ta thật đúng là muốn quản rồi!”
“Hồ Văn Vũ thiếu bạc của ta là sự thật, toàn bộ người trong thành Lạc Hoa này đều có thể làm chứng!” Đáy mắt Hồ Hựu Vũ trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hắn không có khả năng chơi xỏ được!”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên: “Ngược lại ta thật muốn hỏi, tại sao ông ấy lại thiếu bạc của ngươi?”
“Hừ, chuyện kai còn cần phải nói. Không phải là vì hắn chữa bệnh làm chết người, người nhà người ta muốn bồi thường, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tìm ta vay tiền. Ta nể mặt hắn là huynh trưởng của mình nên cho hắn mượn một ngàn vạn lượng!” Hồ Hựu Vũ hừ mạnh: “Khoản sổ sách này hắn đừng nghĩ muốn đổ thừa!”
“Nếu…” Vân Lạc Phong híp mắt: “Người bệnh do ông ấy chữa trị không chết thì sao?”
Người bệnh không chết?
Đám người ồ lên, ánh mắt những người đó nhìn về phía Vân Lạc Phong rõ ràng giống như là đang xem một tên ngu ngốc.
Ngay cả chính bản thân Hồ Văn Vũ cũng kết luận, hài tử của Âu Dương gia không cứu được,vậy làm sao hắn có thể không chết?
Lúc này cũng không người nào phát hiện, ngay khi Vân Lạc Phong vừa nói dứt lời, đáy mắt Hồ Hựu Vũ hiện lên sự hoảng loạn.
Hắn ngăn chặn sự khẩn trương trong lòng, hít một hơi thật sâu: “Ngươi ở nói bậy gì đó? Hắn rõ ràng đã chết, chính Hồ Văn Vũ cũng có thể chứng minh! Chẳng lẽ ngươi còn tmuốn nói Âu Dương gia cố ý lừa bịp tống tiền người khác hay sao?”
Những lời này của hắn đã phủi sạch bản thân.
Cho dù cuối cùng chuyện kia có vỡ lở, vậy cũng là chuyện của Âu Dương Thiên Nhiên, không có quan hệ gì với hắn!
“Thời gian đã không
chênh lệch lắm…” Ánh mắt của Vân Lạc Phong liếc về chỗ không xa: “Hắn cũng nên trở lại rồi.”
Sáng sớm hôm nay, Trà Sữa đã dùng linh hồn truyền âm thông tri cho nàng, hắn đã tìm được tiểu công tử của Âu Dương gia rồi. Bây giờ đang nhanh chóng quay trở về, hiện tại cũng đã sắp tiến vào thành Lạc Hoa…
“Hồ Ly.” Vân Lạc Phong nhìn sang phía Hồ Ly: “Ngươi đi dẫn Âu Dương Thiên Nhiên đến cho ta! Kế tiếp, ta phải cho mọi người xem một vở kịch hay!”
Hồ Ly hiểu rõ Vân Lạc Phong muốn làm gì, hắn gật đầu, nhanh chóng đi về phía đường phố đông đúc.
Không mất bao lâu, Âu Dương Thiên Nhiên đã bị hắn xách trong tay, đang bước nhanh tới.
“Hồ Ly, cái này thằng nhãi ranh nhà ngươi, phụ thân của ngươi hại chết nhi tử của ta, ngươi còn dám động thủ với ta, ngươi nhất định không được chết tử tế!”
“Câm miệng!”
Hồ Ly đánh một quyền vào đôi mắt của Âu Dương Thiên Nhiên. Trong phút chốc một con mắt của hắn biến thành màu đen. Ánh mắt tức giận hung hăng trừng Hồ Ly, ánh mắt kia dường như muốn lăng trì hắn!
Khi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, Hồ Li ném hắn xuống mặt đất, trong đôi mắt hồ ly hiện lên ánh sáng rét lạnh, mặt không cảm xúc.
“Âu Dương Thiên Nhiên?” Vân Lạc Phong khẽ nhón mũi chân, ngón tay nhẹ vỗ cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Không biết ngươi có muốn xem một vở kịch hay hay không?”
Âu Dương Thiên Nhiên phẫn nộ, từ trên mặt đất bò dậy: “Ngươi là cái thá gì? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy?”
Ánh mắt Hồ Ly lạnh lùng, vừa định động thủ với Âu Dương Thiên Nhiên một lần nữa nhưng đúng lúc này, một bóng dáng màu đen như kình phong đã vọt đến trước mặt hắn, nâng chân lên, một cước đá hắn bay ra ngoài.