Editor: QR - diendanlequydon
Lúc này Bạch Túc lại biến thành một nam hài năm sáu tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, trong một đôi mắt to sáng ngời ẩn chứa nụ cười tà khí, bên môi hơi gợi lên độ cong, lộ ra sát khí và sự nghiêm nghị.
“Lúc trước, bị Vân Tiêu đả thương, làm cho lực lượng của ta biến mất. Vì dưỡng thương chỉ có thể biến thành hài đồng, cho dù hiện giờ… Ta có thể khôi phục trạng thái nhiều nhất cũng chỉ có nửa canh giờ.”
Nửa canh giờ trôi qua, hắn lập tức sẽ lại lần nữa biến thành nam hài.
“Chủ thượng, thương thế của ngươi rất nhanh có thể khôi phục.”
Nữ tử tuyệt mỹ đi đến bên cạnh Bạch Túc, trong ánh mắt hàm chứa sự sùng bái.
Đây là nam nhân cả đời này nàng muốn chờ đợi.
Vì hắn, nàng cam nguyện buông tha tất cả.
“Chúng ta đi.”
Lấy được đồ vật mình muốn, Bạch Túc chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, cũng không quay đầu lại, biến mất…
Thành Lạc Hoa, sự an tĩnh theo tiếng kêu gào của Hồ gia mà bị đánh vỡ.
Hồ Hựu Vũ dẫn theo cao thủ Hồ gia hùng hổ đuổi giết về phía khu dân nghèo, kéo theo rất nhiều người đứng bên quan sát.
Một lúc sau, hắn đã chạy tới ngoài cửa nhà Hồ Văn Vũ, ‘rầm’ một tiếng đã đạp cửa ra.
“Hồ Văn Vũ, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Mặt mày Hồ Hựu Vũ sắc bén, tức giận quát lớn.
Bên cạnh hắn còn một đám lão giả đi theo, rõ ràng những lão giả đó đều là trưởng bối của Hồ gia.
Sau khi nhìn thấy Hồ Văn Vũ chống quải trượng, từ bên trong cánh cửa đi ra, Hồ Hựu Vũ cười lạnh: “Hồ Văn Vũ, lúc trước, khi ngươi phản bội Hồ gia thì đã không có tư cách tiếp tục hành y, nhưng ngươi lại quên mất gia quy! Hiện giờ, ta dẫn theo trưởng bối trong tộc tới đòi lại công đạo!”
Hồ Ly vừa nghe lời này, trong mắt Hồ Ly xuất hiện một ngọn lửa phẫn nộ: “Hồ Hựu Vũ, phụ thân của ta bội phản gia tộc khi nào? Rõ ràng là bị người có lòng dạ hẹp hòi như ngươi đuổi ra. Huống chi, Hồ gia cũng không nói không cho phép phụ thân ta tiếp tục cứu người!”
“Ta là gia chủ Hồ gia, ta nói có quy định này thì chính là có. Một khi phụ thân của ngươi rời khỏi gia tộc thì không cho phép
tiếp tục hành y. Hện giờ hắn làm trái với quy định, ta tất nhiên có quyền lợi xử tử hắn!”
Hồ Ly nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán, sát khí trong ánh mắt hiện lên làm khí thế cả người hắn hoàn toàn xuất hiện.
“Hồ Hựu Vũ, ngươi có quyền gì xử tử phụ thân của ta?” Hồ Lâm cũng đứng dậy, lửa giận ngập trời, hỏi.
Hồ Hựu Vũ lạnh lùng nói: “Không chỉ phụ thân ngươi, còn có hai huynh đệ các ngươi, đều đáng chết! Người đâu, bắt lấy những người này cho ta!”
“Đệ đệ của ta là người trong Thiên bảng của học viện Tây Châu!” Sắc mặt Hồ Lâm đại biến, vội vàng quát.
Thực lực của trưởng lão Hồ gia cũng không kém, cho dù thiên phú của đệ đệ mình có cường đại nhưng làm thế nào có thể chiến đấu với nhiều lão gia hỏa như vậy?
Cho nên, Hồ Lâm mới vội vàng dọn học viện Tây Châu ra.
“Thiên bảng?” Trưởng lão Hồ gia cười châm chọc, mặt lộ vẻ khinh thường: “Nếu hắn cũng có thể lăn lộn đến Thiên bảng, vậy cái Thiên bảng chẳng phải là quá dễ dàng hay sao? Hơn nữa, nếu hắn thực sự có năng lực này, phụ thân của hắn đã nơi nơi tuyên dương từ lâu, còn yên lặng chịu người khi dễ hay sao? Hồ Lâm, ngươi xem Hồ gia chúng ta thành ngốc tử hay sao? Ai sẽ tin những lời nói này của ngươi chứ?”
Khuôn mặt Hồ Lâm trở nên trắng bệch, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm những người đang vây quanh bọn họ.
“Hồ Ly.”
Đột nhiên, một đạo giọng nói tà khí từ phía sau truyền đến.
Ngay khi Hồ Ly quay đầu nhìn lại, đã thấy thiếu nữ khoanh tay ôm ngực, thân mình lười biếng dựa trên cửa, đôi môi của nàng nở một nụ cười, mỉm cười nhìn Hồ Ly.
“Nếu cần hỗ trợ, nói một tiếng.”