Edit: Sahara
Vốn dĩ, Lăng Trần ở trong mắt Hạ Sơ cũng đã tuấn mỹ vô cùng, nhưng đem ra so sánh cùng thiếu niên kia, thì lại giống như mây trên trời và bùn dưới đất.
Thiếu niên kia giống như tiên nhân không nhiễm trần thế, cho dù chỉ là một ánh mắt của hắn thôi, thì cũng đã làm tâm người ta run loạn lên.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, gia thế của thiếu niên kia không bằng Lăng Trần. Cũng chính vì nguyên nhân này, mà ngày đó nàng mới kiềm chế xúc động trong lòng.....
Tuy nhiên, nếu có thể cùng thiếu niên kia ân ái một đêm, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.....
Còn về chuyện Vân Lạc Phong bảo vệ Hồng Loan và khinh thường đối với nàng trước đó, ở trong mắt nàng, điều này không quan trọng, bất luận là nam nhân thế nào, cũng không qua nổi sự nhu tình như nước của nữ tử.
Đáng tiếc, Hạ Sơ lại không biết một điều, Vân Lạc Phong là một nữ tử!
Cũng chính vì nàng ta không biết, mới khiến bản thân phạm phải sai lầm mà mình hối hận cả đời.
_________
Năm ngày sau.
Trong tửu lâu ồn ào náo nhiệt, đám đông đã sớm tản đi.
Lăng Trần đau lòng đỡ Hạ Sơ đứng dậy, cắn răng nói: "Sơ nhi, nàng yên tâm, chờ sau khi ta cưới Hồng Loan vào cửa rồi, ta sẽ để nàng mặc tình trừng trị nàng ta!"
Hạ Sơ cúi đầu, tóc đen cũng theo đó rũ xuống, che đi dung nhan tái nhợt của nàng ta.
"Lăng Trần công tử, ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Hồng Loan cô nương giao cho, bây giờ ta muốn theo chàng đi gặp nàng ấy, ngoài ra, ta cũng muốn nói chuyện một chút với vị Vân công tử kia, hy vọng hắn có thể thực hiện lời hứa, nhường Hồng Loan cô nương lại cho chàng."
"Không được!" Lăng Trần vội vàng kéo tay Hạ Sơ: "Ta làm sao có thể yên tâm để nàng đi gặp tên tiểu tử kia? Nàng lớn lên xinh đẹp như thế, lỡ như hắn ta có ý xấu, ức hiếp nàng thì phải làm sao?"
Hạ Sơ cười thê lương: "Công tử, nếu hắn ta thật sự muốn làm chuyện không bằng cầm thú đối với ta, vậy cũng đúng lúc để cho Hồng Loan cô nương nhìn rõ được bộ mặt của hắn, đây không phải là càng tốt hay sao?"
"Ta không đồng ý, chuyện này ta sẽ tự mình ra tay, Sơ nhi, nàng cũng đừng quản nữa!" Lăng Trần nhíu mày nói.
Sơ nhi là nữ nhân của hắn, hắn làm sao có thể cho phép nữ nhân
của mình đi gặp một nam nhân xa lạ?
Vì vậy, hắn tuyệt đối không đồng ý!
"Công tử, thân phận của các người là tình địch, nếu như chàng đi tìm hắn, hắn làm sao mà chịu nhường Hồng Loan cô nương lại?" Hạ Sơ lắc lắc đầu: "Kỳ thực, theo như lời hắn nói vào ngày hôm đó, nếu như ta quỳ xuống năm ngày năm đêm, thì hắn sẽ suy nghĩ chắp tay nhường lại Hồng Loan cô nương, lại không có nói là nhất định sẽ làm!"
Tâm của Lăng Trần run lên: "Vậy sao nàng còn phải ủy khuất bản thân suốt năm ngày?"
"Công tử, vì chàng, cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng sẽ không từ bỏ!" Hạ Sơ cắn chặt môi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta đi khuyên bảo Vân công tử buông tay, là biện pháp tốt nhất! Chỉ là trong khoảng thời gian đó, chàng cần quấn lấy Hồng Loan, nếu không, dựa theo tính tình của Hồng Loan, khẳng định sẽ không cho phép Vân công tử làm ra hành động như thế!"
"Sơ nhi!"
Lăng Trần ôm chặt Hạ Sơ vào lòng: "Nàng vì ta mà đã làm quá nhiều, đời này của ta có tài đức gì, mà lại có thể gặp được một người hiền thục lương thiện như nàng?"
Hạ Sơ vùi đầu vào lòng ngực của Lăng Trần, cho nên không cách nào thấy rõ được cảm xúc trong mắt của nàng ta.
"Chàng là tình yêu chân thành nhất của cả đời ta, vì chàng, cho dù phải vào địa ngục, Sơ nhi cũng không sợ!" Hạ Sơ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Lăng Trần: " Công tử, chàng yên tâm, nếu như Sơ nhi đã đi theo chàng, thì nhất định sẽ vì chàng mà thủ thân như ngọc cả đời, nếu như hắn ta thật sự muốn phi lễ với Sơ nhi, Sơ nhi chắc chắn sẽ không để hắn ta thực hiện được!"
Lăng Trần trầm ngâm nửa ngày, nói: "Được rồi! Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng!"
Ánh mắt Hạ Sơ khẽ lóe lên: "Công tử, bảo người kia ở xa một chút, đừng lại quá gần, bằng không chắc chắn sẽ bị hắn phát giác! Nếu đề hắn ta nhìn thấy người của công tử, hắn nhất định sẽ giữ chặt lấy Hồng Loan cô nương không buông! Vì công tử, Sơ nhi nguyện ý mạo hiểm!"