Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1362: Tung tích của Vân Tiêu (7)


trước sau

Editor: QR

Thật sự Vân Lạc Phong mới vào Thánh Vương không có cách nào so sánh với Lăng Lực đã thành danh từ lâu.

Nhưng mà…

Chỉ cần có thể cứu Tiểu Bạch, cho dù nàng mất đi tính mạng cũng không có gì sợ hãi!

“Phụ thân.” Lăng Trần ngăn chặn lửa giận trong lòng, nói: “Quan hệ giữa nàng và Hồng Loan rất tốt. Nếu động vào nàng, phủ Đông Châu khẳng định sẽ giúp đỡ nàng, cho nên chuyện này hãy giao cho nhi tử giải quyết.”

Nói xong lời này, Lăng Trần tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Vân Lạc Phong, Lăng Trần ta có thể nói cho ngươi biết, ta không bắt đồ đệ của ngươi. Ngươi tìm lầm chỗ rồi! Ta cũng có thể để mặc ngươi lục soát phủ này, nếu không tìm thấy đồ đệ của ngươi, vậy ngươi phải xin lỗi ta, nếu tìm được nàng, người phủ Bắc Châu mặc ngươi xử trí!”

Nhưng mà ngay sau khi Lăng Trần nói xong câu này, hai gã thị vệ vội vội vàng vàng đi tới.

Khi bọn hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong đứng trước mặt Lăng Trần, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Bọn họ dẫn Lâm Nhược Bạch đi cũng chưa được bao lâu, làm sao sư phụ của nàng có thể tìm tới cửa tới nhanh như vậy?

Đáng tiếc, mặc dù nàng đã tìm tới cửa cũng không có gì quan trọng, chẳng lẽ thế lực Bắc Châu còn không làm gì được hai nữ nhân này hay sao?

“Chủ nhân.”

Đột nhiên Tiểu Mạch cất tiếng: “Ta nhớ rõ hai người kia. Lúc ấy khi chúng ta ở tửu lầu, bọn họ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch rồi khe khẽ nói nhỏ, bởi vì khoảng cách khá xa, trong tửu lầu lại vô cùng ồn ào, ta không nghe rõ bọn họ nói cái gì nhưng nếu bọn họ là thị vệ phủ Bắc Châu, Tiểu Bạch mất tích khẳng định là do bọn họ giở trò quỷ!”

Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai gã thị vệ.

Ánh mắt Lăng Lực vô cùng uy nghiêm, lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Châu chủ đại nhân.” Thị vệ lớn tuổi lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Chuyện này… Chuyện là như thế này, chúng ta thấy gần đây tinh thần cảu công tử sa sút, do đó có mang về một nữ nhân, muốn hiến dâng cho công tử. Hơn nữa, chính nữ nhân kia cũng cam tâm tình
nguyện, không tin có thể đi hỏi nàng.”

Nếu Lâm Nhược Bạch đáp ứng đi theo bọn họ, vậy chứng minh nàng định dùng thân thể của mình đổi lấy mỹ thực!

“Ta nói vị cô nương này.” Thị vệ lớn tuổi nghĩ đến đây lại ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Ngươi khắt khe với đồ đệ của nàng, không cho nàng ăn no, chúng ta thật sự thấy nàng đáng thương, mới dẫn theo nàng trở về. Huống chi, chúng ta cũng chưa từng cưỡng bách nàng, là nàng tự nguyện.”

“Ngươi nói bậy!”

Tiểu Mạch giận tím mặt, tiến lên muốn giáo huấn tên thị vệ, ai ngờ Vân Lạc Phong lại đột nhiên duỗi tay, kéo hắn lại.

“Nàng ở đâu?” Giọng nói của Vân Lạc Phong vô cùng trầm thấp, không khó nghe ra trong đó ẩn chứa sát khí: “Tiểu Bạch ở đâu?”

Lúc này, Tiểu Mạch bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng năm đó.

Cũng từng có gia tộc bắt Tiểu Bạch đi vì muốn đối phó với Vân Lạc Phong. Kết quả hoàn toàn chọc giận Vân Lạc Phong, hơn nữa nàng tàn sát sạch sẽ gia tộc kia.

Lần này, chỉ sợ phủ Bắc Châu này cũng khoog có cách nào tồn tại lâu dài…

Lăng Trần đã hiểu rõ toàn bộ, hắn lên tiếng châm chọc: “Đồ đệ của ngươi phóng đãng như thế, ngươi còn dám tới trong phủ của ta đòi người? Lăng Trần ta muốn nữ nhân, vẫy tay lập tức có người tới, mà đồ đệ kia ngươi cho dù đưa tới cửa, ta cũng chưa chắc đã coi trọng.”

Oanh!

Một cổ sát khí từ trên người Vân Lạc Phong tỏa ra mãnh liệt, nàng lạnh giọng quát: “Tiểu Mạch!”

Trong khoảnh khắc, bóng dáng của Tiểu Mạch quỷ mị vọt tới trước mặt Lăng Trần.

Tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không có cách nào phản ứng kịp.

Rồi sau đó, đột nhiên một bàn tay đánh vào mặt Lăng Trần, nháy mắt hắn bị cái tát này đánh bay ra ngoài.[QR]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện