Editor: QR
Còn vì sao Lăng Lực không hoài nghi là người phủ Đông Châu làm.
Đó là bởi vì…
Tối hôm qua nhi tử nhà mình bị đánh thảm thiết như thế hắn lại không nghe được bất cứ động tĩnh gì, ở toàn bộ đại lục người có thể làm được chuyện này cực nhỏ, dựa vào năng lực của Hồng Lăng, nếu hắn xuất hiện, chính mình không có khả năng cái gì cũng không phát hiện ra!
Vì vậy, Lăng Lực mới loại trừ hiềm nghi với phủ Đông Châu…
Lúc này, bên trong phủ Đông Châu, Vân Lạc Phong sớm đã nghe nói thảm trạng của Lăng Trần, nàng khẽ nhướng mày, nhìn hai người đứng ở trước mặt mình.
“Có phải các ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không? Tối hôm qua, hai người các ngươi đi đâu?”
Hỏa Hỏa cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Vân Lạc Phong, tay nàng có chút khẩn trương xoa nắn góc áo, một bộ dáng ngoan ngoãn nhận sai.
“Mẫu thân.”
Tiểu Thụ vươn bàn tay nhỏ bụ bẫm của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Vân Lạc Phong.
Đôi mắt của hắn lấp lánh trong veo, sáng lạn giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ.
“Bọn họ khi dễ người… Khi dễ người đều là người xấu!”
Vân Lạc Phong duỗi tay ôm lấy hài tử béo trước mặt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Hỏa Hỏa, Tiểu Thụ, về sau không có mệnh lệnh của ta, các ngươi đừng tự tiện hành động, Bắc Châu có thể có thế lực như hôm nay, trong tay khẳng định nắm át chủ bài. Nếu các ngươi rơi vào trong tay bọn họ, chẳng phải là muốn ta đi cứu các ngươi hay sao?”
Vừa nghe lời này, đôi mắt của Hỏa Hỏa phát sáng: “Chủ nhân, người yên tâm, lúc ta và Tiểu Thụ hành động, Tiểu Mạch thay chúng ta thiết lập một lá chắn, có lá chắn kia tồn tại, Lăng Lực không cảm nhận được chúng ta.”
Tiểu Mạch vốn đang ở một bên vui sướng khi người gặp họa, khi nghe thấy Hỏa Hỏa mở miệng, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Nhưng mà hắn muốn ngăn cản cũng đã chậm, Hỏa Hỏa đã hoàn toàn bán đứng hắn rồi.
“A?” Vân Lạc Phong nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Tiểu Mạch, “Người báo chuyện của Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ cho ta biết là ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng có tham dự?”
“Cái gì?”
Hỏa Hỏa giận
tím mặt, đôi tay chống nạnh, phẫn nộ trừng Tiểu Mạch: “Ngươi tố giác ta và Tiểu Thụ với chủ nhân?”
“Chuyện này, ta có thể giải thích…”
Tiểu Mạch lau mồ hôi lạnh trên trán, muốn mở miệng giải thích.
Nhưng mà hắn nói còn chưa kịp nói xong, Tiểu Thụ lập tức trực tiếp động thủ, treo Tiểu Mạch lên đánh một trận.
Đừng nhìn bây giờ Tiểu Thụ mới sinh ra hơn một năm, bởi vì hắn không giống người thường, tâm trí tương đương với hài tử năm sáu tuổi, cho nên nghe nói Tiểu Mạch bán đứng bọn họ, khuôn mặt nhỏ của hắn tức giận đỏ bừng, rõ ràng đã quên quên là ai chăm sóc hắn đến lớn như thế.
Tiểu Mạch rất là bi thống, tối hôm qua không phải bởi vì Vân Lạc Phong hỏi hắn Hỏa Hỏa đi đâu, hắn lắm miệng nói một câu lại gặp phải loại mầm tai hoạ như hôm nay.
Sớm biết như thế, đêm qua hắn nên ngậm miệng lại, cái gì cũng không nên nói…
…
Chờ đến lúc Hồng Loan đến, đột nhiên phát hiện Tiểu Mạch bị Tiểu Thụ treo trên cây đánh một trận tơi bời, nàng kinh ngạc, cằm cũng sắp rớt.
“Vân Lạc Phong, gia hỏa này là nhi tử của ngươi?”
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, nói: “Không phải nhưng mà hắn gọi ta là mẫu thân.”
“Ta còn tưởng rằng hắn là nhi tử của ngươi nên bưu hãn như thế.” Hồng Loan nhẹ vỗ cằm, trần ngập ý cười nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ta vốn đang cho rằng, lần này nếu chúng ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ bị cường giả của Bắc Châu đuổi giết. Hiện giờ người phủ Bắc Châu vì chuyện Lăng Trần bị thương mà trở nên hỗn loạn, chỉ sợ quản không được chúng ta, cho nên nhân cơ hội này chúng ta rời khỏi nơi này thôi.”