Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Mục Động khẽ gật đầu, ông cũng sớm nghe nói qua vấn đề khó nghìn đời này rồi, nếu thật sự những người này trả lời được, chỉ sợ là không có khả năng, nếu chỉ nói linh tinh vài điểm, có lẽ còn có hi vọng.
“Linh nhi,” Quân lão gia tử mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, nói, “Những năm gần đây ta vẫn luôn bồi dưỡng y thuật cho cháu, hiện giờ y thuật của cháu cũng đã tới mức xuất thần nhập hóa rồi, cho nên, cháu có thể đi dạo trong y đường một chút.”
Khuôn mặt Linh nhi lộ ra nụ cười sáng lạn: “Gia gia, Linh nhi đi theo người là đủ rồi, chẳng lẽ gia gia ghét bỏ Linh nhi? Không muốn để Linh nhi hầu hạ ở bên người sao?”
“Ha ha,” Quân lão gia tử cười ha ha hai tiếng, “Tiểu nha đầu ngươi thật đúng là tinh quái, ngày nào ngươi cũng đi theo lão gia gia này, gia gia sợ ngươi nhàm chán quá thôi.”
Mục Động cực kỳ hâm mộ nhìn một già một trẻ kia, đáy mắt ghen ghét bộc lộ rất rõ.
Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến xôn xao chấn động.
“Tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi có hiểu y thuật hay không? Lời giải của ngươi sai từ những vấn đề cơ bản, ta thấy ngươi rõ ràng không hiểu gì cả, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này, nhanh nhường vị trí cho chúng ta.”
Quản sự Y đường người nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở phía sau, hắn lau mồ hôi trên trán theo bản năng: “Mục đại nhân, ta đây lập tức đi xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Không cần,” Quân lão gia tử nâng tay lên, ngăn quản sự lại, “Chúng ta qua nhìn xem.”
“Chuyện này……” Quản sự Y đường cũng không biết Quân lão gia tử, vì vậy, ánh mắt dò hỏi chuyển về phía Mục Động.
Mục Động cười nhạt: “Cứ nghe Quân lão gia tử, chúng ta qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
……
Phía trước, biển người tấp nập.
Tất cả mọi người tập trung chung quanh một cái bàn hình chữ nhật, thỉnh thoảng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ở phía trước bàn, thiếu nữ bạch y tay cầm bút lông, mặt mày bình đạm, thậm chí cũng chẳng
cần suy nghĩ giây phút nào, nhanh chóng viết trên giấy.
Nhưng mà, người chung quanh lại toàn nhíu chặt mày, cười lạnh đối với lời giải của thiếu nữ.
Quân lão gia tử không biết đã xuyên qua đám người từ khi nào, đi tới bên cạnh thiếu nữ.
Giờ khắc này, dường như âm thanh ồn ào chung quanh đều biến mất, ông im lặng nhìn nội dung thiếu nữ viết trên giấy.
“Hả?”
Đột nhiên, Quân lão gia tử phát ra một tiếng kêu kinh ngạc: “Gan của Biển Thước cùng với cỏ Hạc Tức lại có hiệu quả làm toàn thân người ta tê liệt sao?”
Đây là thứ ông nghe nói lần đầu.
Hiển nhiên Vân Lạc Phong cũng phát hiện Quân lão gia tử đứng ở bên cạnh, nàng đáp lại: “Gan Biển Thước vốn làm người ta sinh ra cảm giác tê mỏi, nhưng hiệu quả lại quá mạnh, cỏ Hạc Tác có tác dụng làm giảm hiệu quả của thứ kia, này cái này thiếu một thứ cũng không được.”
Một khi thiếu thì sau khi người bệnh ăn gan Biển Thước vào, sẽ lập tức chết mất!
“Thì ra là thế,” Quân lão gia tử bừng tỉnh gật gật đầu, “Dược liệu làm toàn thân bệnh nhân tê mỏi ta biết không thiếu, nhưng mỗi cái đều có tác dụng và di chứng mãnh liệt, không biết dược liệu này của ngươi có hậu quả gì không?”
“Đấy, cho nên Băng Sương chi tâm là thứ vô cùng quan trọng,” Vân Lạc Phong vẫn không dừng tay, vẫn trả lời vấn đề của Quân lão gia tử, “Lúc làm bệnh nhân tê liệt thì cần phải dùng thêm Băng Sương chi tâm, nó có tác dụng điều hòa máu người bệnh, không để máu chảy ngược.”
Quân lão gia tử nghiêm túc đứng ở bên cạnh quan sát, thứ Vân Lạc Phong viết, ông còn chưa từng nghe thấy.
Nhưng mà, nó lại giúp ông mở ra một cánh cửa mới, khiến ông có cảm giác như bản thân vừa hiểu ra điều gì đó.