Edit: Sahara
Vì Vân Tiêu, Vân Lạc Phong không sợ chết, thế nhưng.....
Nàng không muốn để Tiểu Mạch hy sinh!
Chẳng lẽ trừ chuyện này ra, thì không còn biện pháp nào khác sao?
Tâm Vân Lạc Phong hung hăng căng chặt, đấm mạnh một quyền xuống đất.
Chết tiệt! Nhất định sẽ còn cách khác!
Đúng lúc này, Tiểu Mạch đang mang tâm trạng thấy chết không sờn, thì bỗng dưng sắc mặt lại thay đổi.
Vẻ mặt hắn mang theo chút cổ quái: "Chủ nhân, vừa rồi ta rõ ràng đã tiêu hao hết linh khí trong không gian thần điển, tại sao bây giờ lại đột nhiên khôi phục lại hết rồi?"
"Từ từ..." Tiểu Mạch hình như đã nhận ra được cái gì đó, hai mắt liền trừng lớn: "Tiểu Thụ? Nó chạy vào không gian thần điển từ lúc nào vậy? Còn có... Cái thứ giống cây hoa cúc lớn kia là cái gì?"
Mặc kệ thế nào, chuyện không gian thần điển khôi phục lại linh khí đầy đủ cũng làm cho trong lòng Tiểu Mạch tràn ngập kinh hỉ.
Chuyện này đại biểu cho việc hắn không cần hy sinh cũng có thể giúp được Vân Tiêu!
"Tiểu Mạch, ta sắp xong việc rồi, ngươi mau tiếp tục vận dụng linh khí trong không gian thần điển!" Vân Lạc Phong hồi phục tinh thần, nàng ngăn chặn nội tâm vui sướng, vội vàng phân phó.
"Dạ, chủ nhân!"
Trong lòng Tiểu Mạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chết tử tế không bằng tiếp tục sống!
Có thể sống, thì ai lại muốn chết?
Cho nên, không gian thần điển hồi phục, tất nhiên là không còn gì tốt hơn! Nếu không, hắn chỉ có thể hy sinh chính mình, để bảo toàn Vân Tiêu!
Chỉ là nhớ đến lời nói vừa rồi của mình, hắn bỗng nhiên lại khóc không ra nước mắt: "Chủ nhân, ta có thể không cưới tiểu Bạch không?"
Vân Lạc Phong bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn một cái: "Muộn rồi!"
Thời khắc này, tâm Tiểu Mạch bỗng thấy lạnh.
Điều là do cái mồm thối của hắn, chết thì chết, còn nói kiếp sau cưới tiểu Bạch làm gì? Cho dù tiểu Bạch mất ký ức rất đáng yêu, nhưng đợi sau khi nàng khôi phục ký ức rồi, thì sẽ trở lại thành một tiểu ác ma.
Cho nên Tiểu Mạch hối hận vô cùng, chỉ tiếc là đã muộn.
Vân Lạc Phong không để ý đến Tiểu Mạch, hết sức chuyên chú bức giọt tinh huyết trong tim Vân Tiêu ra ngoài....
______
Ngoài phòng.
Váy áo Hồng Loan tung bay, tắm máu mà hăng say chiến đấu.
Chân nàng chưa từng rời khỏi cửa phòng nửa bước, vẫn kiên định chắn trước cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào trong nửa bước.
Chỉ là nàng cảm giác được thời gian dần dần trôi đi, nội tâm càng ngày càng thấy sốt ruột.
Không!
Nàng không thể để những người
này đi vào quấy rầy Vân Lạc Phong, cho dù có chết, nàng cũng phải ngăn chặn bọn chúng!
Nghĩ vậy, ánh mắt Hồng Loan càng thêm kiên quyết, sắc mặt lạnh lùng.
Cường giả đến đây quá nhiều, nhiều đến nỗi Hồng Loan dần cảm thấy có chút kiệt sức.
Mỗi khi nàng đánh hạ một người, thì phía sau lập tức có vô số người tiến lên, trên đường phố xác chết chất thành núi, cao như sắp chạm tới trời.
"Phụt!"
Hồng Loan phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên trắng bệch.
"Tại sao lại nhanh đến như vậy? Mẫu thân rõ ràng đã nói có thể kéo dài đến nửa canh giờ mà? Tại sao bây giờ mới được một khắc đã hết?" Nàng phát hiện sức mạnh đang trôi đi rất nhanh, nội tâm càng thêm nôn nóng: "Chẳng lẽ do thời gian quá lâu rồi, nên dược hiệu cũng giảm đi? Không được! Nếu không thể tiếp tục kiên trì, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."
Hồng Loan cắn chặt môi, tay ôm lấy lòng ngực.
"Cho ta thêm một khắc, chỉ cần thêm một khắc nữa thì ta có thể giải quyết hết đám người này, cầu xin ngươi!"
Dược hiệu đã hết của trái cây không có vì lời cầu xin của Hồng Loan mà dừng lại, sức mạnh vẫn nhanh chóng trôi đi như cũ.
Thời điểm thực lực rớt xuống, Hồng Loan thấy có chút lực bất tòng tâm*, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất, nhưng nàng không thể dễ đám người này thấy được sự khác thường của mình, cho nên dùng hết sức lực còn lại mà chống đỡ, không để cho bản thân ngã xuống.
(*lực bất tòng tâm: có lòng mà không có sức. Dùng trong trường hợp muốn làm một việc gì đó nhưng bản thân lại không đủ sức thực hiện.)
Ngay cả như vậy, thì vẫn có người phát hiện ra, kẻ đó vui mừng kêu lên: "Thời gian thực lực tăng lên của nữ nhân này đã hết rồi, bây giờ ả đang trở về cảnh giới Thánh Vương trung giai, đến lúc đó, chúng ta có thể giết ả! Ha ha ha!"
=== ====== ====== ====== ====