Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Tư tàng của Tuyệt Thiên (5)


trước sau

Edit: Sahara

"Tuy nhiên, ta cũng không ngại giống như trước kia, đi theo bên cạnh ngươi, ngươi...... Có thể cho ta thêm một cơ hội không?" Giọng nói thiếu niên mang theo sự khẩn cầu.

Hắn đã cô tịch suốt ngàn năm, không còn muốn tiếp tục cô tịch nữa....

"Không được!"

Vân Lạc Phong không chút khách khí mà cự tuyệt Mặc Thiên Thành.

Ai biết tên Mặc Thiên Thành này sau khi gặp được Vân Tiêu rồi có nổi điên lên hay không?

Nàng không thể nào mang theo một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình được!

Trong lòng Mặc Thiên Thành có chút thất vọng: "Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta, ta từng giúp người khác đối phó ngươi, hiện tại lại vì không nhận ra ngươi mà muốn giết ngươi, sao ngươi có thể tha thứ cho ta được....."

Có lẽ, đến cuối đời của hắn, cũng không được nàng tha thứ.

"Bất quá...." Thiếu niên nhấp nhấp môi, ánh nắng chiều chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của hắn: "Ta sẽ tiếp tục nỗ lực, cho ngươi thấy quyết tâm của ta, rồi sẽ có ngày ngươi tiếp nhận lại ta!"

Vân Lạc Phong không có trả lời lại Mặc Thiên Thành, đi thẳng về hướng Cơ Cửu Thiên đang nằm trong hố, nàng cẩn thận nâng Cơ Cửu Thiên lên, lấy một góc linh dược đút Cơ Cửu Thiên ăn vào.

Linh lực trong không gian thần điển không phải bất cứ vết thương nào cũng có thể trị được, chỉ có thể chữa khỏi ngoại thương như trường hợp của Mặc Thiên Thành, trên lưng hắn bị linh lực đánh thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng, trường hợp này, phải dùng linh lực cầm máu cho hắn.

Còn Cơ Cửu Thiên lại bị tổn thương ngũ tạng lục phủ, linh lực chỉ có tác dụng phụ trợ, cần phải dùng linh dược mới có thể giúp hắn hồi phục.

Nhìn thấy Vân Lạc Phong đút Cơ Cửu Thiên ăn dược liệu, sắc mặt Mặc Thiên Thành có chút phẫn nộ, mái tóc màu bạc bay múa trong gió, cơn giận hiện lên trong đáy mắt.

"Tuyệt Thiên, ngươi...."

"Ta tên Vân Lạc Phong!"

Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Mặc Thiên Thành, không nóng không lạnh nói.

Nhận được ánh mắt của thiếu nữ, lửa giận của Mặc Thiên Thành biến mất một cách thần kỳ, nhưng sắc mặt hắn vẫn còn rất bất mãn, nếu không phải sợ Vân Lạc Phong tức giận, nói không chừng hắn đã động thủ với Cơ Cửu Thiên rồi.

Ngàn năm trước cũng chính là
như vậy, rõ ràng là hắn quen biết với Tuyệt Thiên trước, nhưng cố tình quan hệ giữa Tuyệt Thiên và Cơ Cửu Thiên lại tốt hơn hắn, hơn nữa, sau khi hắn tỏ tình, Tuyệt Thiên lại càng lạnh nhạt với hắn hơn.

Hiện giờ cũng vẫn là như vậy, kêu hắn làm sao mà vui vẻ cho được?

"Ngươi có thể nói cho ta biết làm sao mới rời khỏi ảo cảnh này được không?" Sau khi Vân Lạc Phong đút Cơ Cửu Thiên ăn linh dược xong, liền quay đầu nhìn Mặc Thiên Thành.

Mặc Thiên Thành sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc: "Ảo cảnh này không phải là do ngươi thiết lập sao? Sao lại không biết cách rời đi?"

Vân Lạc Phong bỗng hơi ngẩn ra một chút, sau khi ổn định lại tinh thần liền nói: "Nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ nữa!"

"Thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi đã chuyển thế làm người một lần, làm sao nhớ hết chuyện của ngàn năm trước?" Mặc Thiên Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Trong sơn động cách nơi này không xa có một cái chốt mở, các ngươi có thể mở cái chốt đó mà rời khỏi đây."

Nói đến đây, Mặc Thiên Thành liền hơi hơi nhấp môi: "Đáng tiếc, nơi đó ta không đi được, ta chỉ cần đi đến đó thì cả người liền tê mỏi, ngoài ra, linh thú cũng không thể đi vào trong đó, nếu không ta đã sớm chỉ huy linh thú trong ảo cảnh đi mở thông đạo!"

"Trà Trà, ngươi ở lại đây!"

Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Trà Trà, căn dặn.

"Gâu gâu.."

Trà Trà sủa hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, ánh mắt trông ngóng chăm chú nhìn Vân Lạc Phong.

"Yên tâm! Ta sẽ mang theo ngươi cùng rời đi!"

Còn linh thú trong không gian thần điển, chỉ cần không rời khỏi không gian thần điển thì sẽ không có vấn đề gì....

=== ====== ====== ====== ===

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện