Editor: Kim Phượng
“Những năm gần đây Mộ Hành Cừu ta làm rất nhiều việc sai trái.” Giọng nói của Mộ Hành Cừu mang theo run rẩy, “Đầu tiên hết đó là ham mê sắc đẹp, làm cho Vân thiếu tướng và thiếu phu nhân hồn về chiến trường, sai lầm này ta dùng hết cả đời cũng không thể vãn hồi.”
Sắc mặt của Mộ Hành Cừu càng ngày càng khó coi, nắm chặt thư tội trạng trong tay cũng càng thêm run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Thứ hai, đó là khi niên thiếu, ta đã từng cùng tẩu tử (chị dâu) vụng trộm, không cẩn thận bị huynh trưởng của ta phát hiện, vì để việc này không bị truyền ra, ta hạ độc mưu hại huynh trưởng, nói với bên ngoài rằng hắn thân nhiễm bệnh tật, không trị bỏ mình.”
Xôn xao!
Đám người ồ lên, mặc cho thế nhân nghĩ như thế nào cũng không hề nghĩ đến khi niên thiếu Mộ Hành Cừu này chẳng những vụng trộm với tẩu tử mà còn mưu hại huynh trưởng thân sinh, con người không bằng súc sinh đến mức này, vì sao ông trời không thu hắn?
Quả thực như lời vừa rồi của Vân Lạc Phong, người tốt không sống thọ, tai họa để lại ngàn năm! So với Vân thiếu tướng vì nước vì dân, Mộ Hành Cừu này mới chân chính là tội ác chồng chất!
“Thứ ba, vì sợ cha mẹ ta hoài nghi nguyên nhân cái chết của huynh trưởng, ta sợ sau khi bọn họ biết sẽ không tha thứ cho ta, ta liền tiên hạ thủ vi cường, giết bọn họ! Với bên ngoài, ta nói cha mẹ chịu không nổi cái chết của huynh trưởng cho nên thắt cổ tự vẫn bỏ mình.”
Dân chúng lại lần nữa bị lời nói của Mộ Hành Cừu làm chấn động.
Bọn họ vốn tưởng rằng Mộ Hành Cừu trộm tẩu giết huynh cũng đã đủ tàn nhẫn, lại chưa từng dự đoán được ngay cả cha mẹ mình hắn cũng giết?
Người như vậy vì sao còn có thể sống trên đời?
Ông trời thật sự không có mắt!
Sau đó, mỗi lần Mộ Hành Cừu nói ra hành vi phạm tội của mình, trong lòng mọi người càng chấn động sâu thêm một phần.
Mộ Hành Cừu này trộm tẩu giết huynh, sát cha sát mẹ, vi phạm pháp lệnh, không một việc ác nào hắn không làm! Có thể nói, tất cả tội danh có thể phạm hắn đều phạm vào hết! Một việc cũng không có để sót!
Sắc mặt Mộ Hành Cừu từ xanh mét ban đầu dần trở nên tái nhợt, đến cuối cùng giống như người chết hôi, mặt mày trắng bệch, đến lúc ngay cả hắn cũng chết lặng, giống như là một máy chỉ biết đọc tội trạng trong thư, thậm chí một chữ cũng không bỏ sót.
Chờ hắn nói hết hơn một trăm tội trạng, toàn bộ đường phố ở cửa thành biến thành một mảnh yên lặng, im lặng đến mức tiếng gió nhẹ thổi qua cũng có thể nghe thấy rõ……
“Mộ Vô Song, nên
đến phiên ngươi.”
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Mộ Vô Song, hơi hơi giơ lên khóe môi, bên môi nàng tươi cười tà mị: “Ngươi tính toán tự mình nói ra tội danh hay là để ta giúp ngươi một phen?”
Nàng nói lời này đương nhiên chính là cậy mạnh! Nếu Mộ Vô Song khăng khăng không muốn nhận tội, nàng không ngại cậy mạnh khiến nàng ta nhận.
Sắc mặt Mộ Vô Song lặp tức trở nên trắng bệch, gắt gao cắn môi, không rên một tiếng nhìn về phía Vân Lạc Phong.
“Mộ Vô Song? Chẳng lẽ Mộ Vô Song cũng phạm sai lầm sao? Chuyện này thật không có khả năng, Mộ Hành Thù xác thật làm nhiều việc ác, nhưng có liên quan gì đến Mộ Vô Song chứ? Tính cách Mộ Vô Song ưu nhã thiện lương, không có khả năng sẽ làm ra việc ác.”
“Tấm tắc, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu này sao? Tri nhân tri diện bất tri tâm (*), Y Các ở đại lục rất có uy tín, nếu những việc này là do bọn họ ra mặt điều tra, sẽ không thể nào là giả.”
(*): Nhìn người nhìn mặt không nhìn được nội tâm của họ, câu này tương tự như câu tục ngữ của Việt Nam "Không thể trông mặt mà bắt hình vong".
Cửa thành an tĩnh, lời này của Vân Lạc Phong vừa dứt thì lại lần nữa náo nhiệt lên, dân chúng nhỏ giọng bàn luận, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một già ba trẻ của Mộ gia, ngoài Mộ Vô Song ra đều không phải thứ gì tốt!
Mọi người đều biết, Mộ Hành Cừu vô sỉ háo sắc, vì sắc đẹp mà tiết lộ tình báo, liên lụy vợ chồng Vân thiếu tướng! Đại thiếu gia Mộ Vô Sâm của Mộ gia, lạnh nhạt cao ngạo, tàn nhẫn độc ác, hắn hoàn toàn không để thế nhân vào mắt! Còn nhị thiếu gia Mộ Thân lại là một người ăn chơi trác táng đích thực, thường xuyên dẫn theo một đám người đi ra ngoài gây chuyện sinh sự, lần trước còn bị hộ vệ Vân gia của Vân Lạc Phong đánh một trận.
Chỉ có Mộ Vô Song này, tính tình ưu nhã lương thiện, không có làm ra bất luận việc gì ác, ngươi bảo thế nhân làm sao tin tưởng nàng ta cũng sẽ có thư tội trạng đây?