Edit: Sahara
Nhớ lại những chuyện đã qua, Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây vạn đoạn tên nam nhân trước mặt.
"Đồ kỹ nữ đê tiện, ngươi cả gan dám đánh ta?" Nam tử tuấn lãng phẫn nộ đầy mặt, quát: "Người đâu! Bắt ả kỹ nữ này lại cho ta! Ta muốn từ từ trừng phạt ả!"
Nghe vậy, hai lão giả đứng sau nam tử tuấn lãng tiến lên, bắt đầu công kích Nhan Khả.
Đám người Phó Cẩm đều biến sắc, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản đám người kia, thế nhưng, bọn họ vẫn chậm một bước. Chờ khi bọn họ chạy tới gần vị trí của Nhan Khả, thì Nhan Khả đã bị hai lão giả kia khống chế trong tay.
"Tô Lạc Trần, ngươi là tên khốn khiếp! Nhan Khả ta dù chết cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!"
Nói xong lời này, Nhan Khả liền vung tay lên, muốn chưởng mạnh vào đầu mình.
"SƯ MUỘI, ĐỪNG!" Phó Cẩm sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vã hét lên thật to.
Khi tay Nhan Khả sắp chưởng xuống đầu, thì bỗng bị một bàn tay già nua giữ chặt lại.
"Công tử có lệnh, ngươi cần chịu trừng phạt từ công tử, không được tự làm hại mình!"
Sắc mặt lão giả kia bình thản, vô cảm mà nhìn Nhan Khả.
"Hừ!" Tô Lạc Trần hừ lạnh, từ trên cao nhìn xuống đám người Phó Cẩm: "Những kẻ này đều có quan hệ với Nhan Khả, bắt hết chúng lại cho ta! Một tên cũng không tha!"
Phó Cẩm siết chặt nắm đấm, thời khắc này, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Bọn họ đã rời khỏi môn phái, không ngờ Tô Lạc Trần vẫn không buông tha cho bọn họ.
Đúng vào lúc này, một giọng nói mềm mại bỗng vang lên, rơi vào tai của mọi người.
"Vị thúc thúc này, làm người không được quá vô sỉ, nếu quá vô sỉ, nói không chừng sẽ làm cho thiên nộ nhân oán!"
Một đứa bé trai trên người mặc cẩm y không biết đã xuất hiện ở bên cạnh đám người Phó Cẩm từ lúc nào. Trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác nở một nụ cười sáng ngời, đôi mắt đẹp như các vì tinh tú đang nhìn chằm chằm đám người Tô Lạc Trần.
"Tiểu tử này là người của các ngươi?" Tô Lạc Trần không hề để Tiểu Thụ vào mắt, hừ lạnh, hỏi.
"Không phải!"
Sắc mặt Phó Cẩm càng thêm tái nhợt,
hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thụ, quát: "Ngươi từ đâu ra thì cút về nơi đó cho ta! Đi mau!"
Ném xuống lời này xong, Phó Cẩm lại dời mắt về phía Tô Lạc Trần.
"Chúng ta không quen nó!"
Ban đầu, Phó Cẩm thật sự khinh thường Vân Lạc Phong, dù Vân Lạc Phong có mang theo một thị vệ cao to uy mãnh, nhưng bọn họ lại không thể cảm nhận được linh lực dao động trên người tên thị vệ kia.
Cho nên hắn mới bất mãn việc Vân Lạc Phong gia nhập đoàn người của bọn họ.
Nhưng.....
Điều này không có nghĩa hắn là một tên ác nhân!
Vân Lạc Phong và Tiểu Thụ điều là người vô tội, nếu bọn họ thật sự rơi vào tay đám người này, thì cần gì liên lụy tới mấy người Vân Lạc Phong làm gì?
"Công tử!" Một tên thuộc hạ nói nhỏ bên tai Tô Lạc Trần: "Vừa rồi thuộc hạ đã có dò hỏi, tên nhãi này là chung một đám với bọn chúng. Nữ nhân Nhan Khả này đáng hận như thế, không thể bỏ qua cho bất kỳ một kẻ nào ở bên cạnh ả được!"
Cả người Nhan Khả cứng đờ, trên mặt tràn đầy hối hận, nếu sớm biết sẽ đụng phải Tô Lạc Trần ở một nơi thế này, thì nàng tuyệt đối sẽ không để Tiểu Thụ đi cùng.
"Người đâu! Bắt hết tất cả lại cho ta!" Tô Lạc Trần phất tay, lạnh giọng hạ lệnh.
Tức thì, hai lão giả vươn tay, muốn bắt Tiểu Thụ lại.
Tuy nhiên....
Bàn tay già nua của lão giả còn chưa kịp động vào Tiểu Thụ, thì đã bị một cánh tay thô ráp cuồng dã hữu lực giữ chặt.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Dường như là không ai ngờ tới lại có người to gan đến như vậy, dám đối địch cùng với Huyền Thanh Môn.