Edit: Sahara
"KHÔNG!"
Khóe mắt Quân Huyễn như muốn nứt ra, nắm đấm đang siết chặt run lên bần bật, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Các ngươi muốn chết?"
Ngọc bội kia là vật duy nhất để chứng minh thân phận của cháu gái ông, bây giờ lại hóa thành bột phấn trong tay lão tặc này, cái này kêu ông làm sao mà chứng thực thân phận của cháu gái chứ?
"Ngươi càng muốn lấy lại ngọc bội thì ta càng không muốn để ngươi được như ý! Hiện tại ta đã hủy đi tín vật duy nhất của Quân gia các ngươi, ngươi có thể làm gì được ta hả?" Trưởng lão Thanh Lôi Tộc phát ra một tràn cười lạnh, lão ta phất tay: "Người đâu! Đưa con nha đầu kia lên đây cho ta!"
Không bao lâu sau, hai thuộc hạ trong Thanh Lôi Tộc áp giải một nữ tử đi tới, rồi dừng lại ngay sau lưng lão ta.
Nữ tử kia bị trói chặt, biểu tình ngây dại, hiển nhiên là trong khoảng thời gian vừa qua đã chịu không ít kinh hoàng, sắc mặt trông cũng rất tái nhợt.
"Oa...."
Vừa nhìn thấy người của Quân gia, nữ tử kia liền lớn tiếng òa khóc: "Cữu cữu, cứu cháu!"
Một tiếng cữu cữu này làm nội tâm Quân Huyễn run lên: "Ngươi... Thật sự là ngoại tôn nữ của sự phụ ta?"
Kỳ thực, ngay khi Thanh Lôi Tộc đưa người tới thì Quân Huyễn đã có vài phần tin tưởng rồi. Vì Quân Huyễn nghĩ, nếu không hoàn toàn nắm chắc, thì người Thanh Lôi Tộc cũng sẽ không dám tùy tiện mang theo nữ tử kia đến đây.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, ông không thể nhìn thấy rõ được miếng ngọc bội kia.
Nếu như có thể giữ lại được bột phấn của ngọc bội, ông cũng có thể dựa vào bột phấn kia để xác định xem nó là loại ngọc gì, từ đó phán định nó là thật hay giả.
Nhưng bột phấn của ngọc bội đã bị gió thổi tiêu tán trong không khí, chẳng còn sót lại chút gì, ông muốn điều tra được cũng khó.
Thanh y nữ tử khóc rất thê thảm, sắc mặt tái nhợt: "Cách đây không lâu, mẫu thân của con nói cho con biết, con không phải là con gái ruột của bà, mà chỉ là dưỡng nữ! Sau đó, bà đưa cho con miếng ngọc bội này, bảo con đến Quân gia tìm thân nhân thật sự của mình....."
Trên thực tế, sau khi tin tức cháu gái của Quân lão gia tử đang ở Thất Châu Đại Lục bị lan truyền ra ngoài, thì tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của người này.
Mà đi kém với tin tức kia còn có cả hình vẽ của miếng ngọc bội.
Ngày đó, Tào Nguyệt Cầm, cũng chính là thanh y nữ tử kia, nàng ta vất vả lắm
mới hẹn được người mình thầm thương trộm nhớ ra gặp mặt, nhưng lại bị người mình yêu thầm chế giễu là có thân phận thấp kém. Vì thế, nàng ta phẫn nộ trở về chất vấn mẫu thân mình, tại sao lại tìm một người vô dụng như thế làm phu quân? Khiến cho nàng ta bị người khác nhạo báng.
Mấy ngày sau, mẫu thân Tào Nguyệt Cầm đưa cho nàng ta miếng ngọc bội kia, nói cho nàng ta biết, kỳ thực, nàng ta chính là cháu gái của Quân lão gia tử mà Thất Châu Đại Lục vẫn luôn đồn đại.
Kinh hỉ bất ngờ ập đến, Tào Nguyệt Cầm không dằn nén được vui sướng, đi tìm người đã chế nhạo mình để khoe khoang, ai ngờ lại vô tình đụng phải người của Thanh Lôi Tộc, cho nên mới bị bọn họ bắt giữ.
Từ đầu đến cuối, Tào Nguyệt Cầm đều chưa từng nghĩ xem ngọc bội trong tay mình là thật hay giả, cũng đã quên mất chuyện mẫu thân mình là một nhà điêu khắc, muốn làm ra một miếng ngọc bội giống như trên hình vẽ là một chuyện hết sức dễ dàng.
Người của Thanh Lôi Tộc cũng không nghĩ đến tình huống sẽ có người to gan đến mức dám mạo nhận là ngoại tôn nữ của Quân lão gia tử, càng không lường được chuyện trong thiên hạ này lại có người có thể làm ra một miếng ngọc bội giống thật đến như vậy.
Điều khác biệt duy nhất có lẽ chính là chất liệu! Đáng tiếc, người Thanh Lôi Tộc lại không biết miếng ngọc bội thật là được làm từ loại ngọc gì.
Còn về Quân Huyễn.... Ngay cả sờ ông còn chưa được sờ đến, thì làm sao kết luận được nó là thật hay giả?
"Thả con bé ra!"
Quân Huyễn đã tin hết ba phần, lạnh giọng quát lớn: "Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nó, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
"Ha ha ha..." Trưởng lão Thanh Lôi Tộc cười lớn ba tiếng, cong cong khóe môi đầy khinh miệt: "Ta vất vả lắm mới bắt được con nha đầu này, sao có thể dễ dàng thả nó ra được? Trừ phi.... Quân Huyễn ngươi chịu tự sát trước mặt ta!"