Edit: Sahara
Đại trưởng lão lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Không nói đến cô nương kia có thể giúp được chúng ta hay không, chỉ bằng vào việc cô ấy bất kính với thần linh, thì đã đủ để chứng minh cô ấy không phải là người do thần linh phái đến."
Huyền Nguyên bất giác siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ mang theo sự lo lắng.
Hắn tất nhiên hy vọng rằng Vân Lạc Phong chính là người kia theo như lời đại trưởng lão vừa nói, như vậy, ít ra tính mạng Vân Lạc Phong có thể được an toàn.
___ ___
Trong tẩm cung, vương hậu đang đứng ngồi không yên, trên mặt đầy vẻ sầu lo.
Đúng lúc này, một cung nữ vội vàng chạy vào, quỳ xuống trước vương hậu, cung kính bẩm báo: "Vương hậu, vừa rồi nô tỳ nghe thấy đại trưởng lão trò chuyện cùng vương...."
Tiếp theo đó, cung nữ đem chuyện một năm một mười mà mình nghe được bẩm báo lại hết với vương hậu.
Vương hậu rũ mắt suy tư, rất lâu sau đó mới ngước mắt lên, khóe môi nở nụ cười lạnh.
"Người do thần linh phái tới, có thể giúp chúng ta rời khỏi nơi này? Hơn nữa, nếu người đó thật sự có thể làm được chuyện này, thì nhất định phải được tôn thờ?"
"Khởi bẩm vương hậu, đại trưởng lão xác thực đã nói như vậy."
Cung nữ cúi đầu, giọng điệu vẫn vô cùng cung kính.
Vương hậu khẽ đảo mắt đẹp, đáy mắt âm trầm lóe lên từng tia sáng ngoan độc.
Không biết tại sao nàng lại có một loại dự cảm, rằng việc Vân Lạc Phong đến đây là do vận mệnh an bày, chẳng lẽ Vân Lạc Phong thật sự có thể dẫn mọi người ở đây rời khỏi nơi này?
"Không được! Bổn cung không thể ngồi yên chờ chết! Vị trí vương hậu này chỉ có thể thuộc về ta! Nữ nhân được mọi người tôn kính nhất cũng chỉ có thể là ta!"
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể đứng bên cạnh vương, cùng chàng sánh vai.
Nếu Vân Lạc Phong chết ở cấm địa thì tốt, nhưng chẳng may ả ta thành công, đại trưởng lão vì muốn chiêu dụ Vân Lạc Phong, chắc chắn sẽ tước đoạt ngôi vương hậu của nàng, đến lúc đó, nàng có năng lực gì để phản kháng?
Vì vị trí vương hậu, cũng vì vương, nàng cần phải hành động.
Thời khắc này, vương hậu đã vứt lời nói trước khi chết của Lâm U Vũ ra sau đầu, nàng ta chỉ biết, Vân Lạc Phong cần phải chết!
"Vương hậu....." Cung nữ bị vương hậu làm cho giật mình kinh hãi, cố lấy hết can đảm mà nói: "Vân Lạc Phong đã
đến cấm địa sau núi, không có mệnh lệnh của đại trưởng lão, chúng ta không thể đến đó!"
"Không sau...." Vương hậu mỉm cười: "Ta có cách có thể tiến vào phía sau núi!"
Nếu là trước kia, vương hậu tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng mình ra mạo hiểm, nhưng hiện tại, vì vương, nàng ta không thể lo nghĩ được nhiều như vậy nữa.
"Tiểu Xuân, hiện tại ta phải đến sau núi một chuyến, nếu vương đến tìm ta, ngươi nhất định phải ngăn chàng lại."
"Dạ, vương hậu!"
Cung nữ Tiểu Xuân cúi đầu, cung kính vâng lệnh.
Sau khi vương hậu dặn dò xong, liền nhanh chân rời khỏi, vội vàng đến cấm địa sau núi.
Mà lúc này, phía trên núi, hai thị vệ canh gác nhìn thấy vương hậu đang nhanh chân bước đến, liền giơ ngang kiếm chặn nàng ta lại, thần sắc vô cảm: "Vương hậu, không có mệnh lệnh của đại trưởng lão, bất kỳ ai cũng không được tiến vào hậu sơn!"
Vương hậu nghiêm mặt, lạnh lùng quát lớn: "To gan! Bổn cung chính là phụng mệnh của đại trưởng lão đến đây, các ngươi còn không mau tránh ra cho ta!"
"Vương hậu, thứ lỗi cho thuộc hạ khó mà nghe theo, trừ phi người đưa ra lệnh bài của đại trưởng lão, bằng không, người không thể đi vào hậu sơn được!"
Vương hậu cười lạnh: "Đại trưởng lão chỉ có một miếng lệnh bài, đã đưa cho Vân cô nương mất rồi, ngươi bảo ta lấy đâu ra một lệnh bài khác nữa để đưa cho ngươi?"
"Chuyện này...." Hai gã thị vệ liền bối rối, quay sang nhìn nhau, hiển nhiên là đang nghĩ xem lời vương hậu nói là thật hay giả.
Ánh mắt vương hậu càng thêm âm trầm: "Nói thật, lần này ta đến là bởi vì đại trưởng lão đã hối hận, người ra lệnh cho ta đưa Vân cô nương rời khỏi đây! Bây giờ các ngươi ở đây ngăn cản, lỡ như Vân cô nương vì vậy mà xảy ra chuyện không may, ta hỏi các ngươi có gánh nổi tội này không?"