Edit: Mai
Beta: Sahara
"Không ai có thể tổn thương nàng!"
Vân Tiêu ngừng lại một chút, nghiêm túc nói.
"Nếu như báo tộc muốn tổn thương nàng, thì báo tộc này....... không cần tồn tại nữa!"
Vân Lạc Phong cong môi cười, nhưng thật ra nàng không mấy để ý đến lời mà Vân Tiêu nói, từ một khắc nàng bước chân vào ngưỡng cửa hoàng cung kim bích huy hoàng này, thì thời thời khắc khắc nàng vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Cũng may, dọc theo đường đi không có tình huống gì phát sinh.
Bọn họ một đường đi thẳng đến hậu hoa viên, sau đó, bóng dáng nam tử đang ngồi trong đình hóng gió liền rơi vào trong mắt Vân Lạc Phong......
"Vân Lạc Phong!"
Hồ Li cũng nhìn thấy Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng, bóng dáng hắn xẹt một cái, liền rơi xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
"Cô quả nhiên tới rồi!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ra phía sau Hồ Li, không thấy bóng dáng nho nhỏ kia đâu, bất giác liền nhíu mày: "Vô đâu?"
Tiểu nam hài được nàng gọi là Vô kia, chính là đứa bé trai mà nàng nhặt được trên đường đi, sau đó lại giao cho Hồ Li chăm sóc.
Hồ Li ngẩn ra, rồi áy náy cúi đầu: "Xin lỗi, ta làm mất nó rồi."
"Làm mất?"
Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.
Hồ Li cười khổ một tiếng: "Ta biết Hồng Loan tới Thú Châu, nên lập tức mang theo Vô đi tới nơi này trước, ai ngờ, khi băng qua sa mạc thì gặp phải nguy hiểm, vì thế mà lạc mất nó......"
"Không sao! Nếu như nó là kẻ dụng tâm bất lương, thì nó sẽ còn xuất hiện."
(*dụng tâm bất lương: trong lòng có ý đồ xấu xa.)
Vân Lạc Phong nhún vai, cười như không cười nói: "Hồ Li, ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi làm sao mà lên làm phò mã của Thú tộc đó?"
"Chuyện này......" Hồ Li ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ: "Lúc ta đến Thú thành, bị đại công chúa báo tộc đeo bám, công chúa Y Lợi vì giúp ta, mới giả vờ coi trọng ta."
Nếu không nhờ vậy, đoán chừng hắn đã trở thành một tên trong hậu cung của đại công chúa báo tộc mất rồi......
Tưởng tượng đến chuyện này, Hồ Li liền không nhịn được mà rùng mình một cái, gai ốc nổi đầy người.
"Y Lợi công chúa cũng đã hứa sẽ tìm Vô giúp ta, thậm chí còn giúp ta lưu ý hành tung của cô, vì thế nên ta mới ở lại đây."
"Tại sao ngươi biết ta nhất định sẽ tới Thú thành?" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, tiếp tục hỏi.
Hồ Li vứt cho
Vân Lạc Phong một ánh mắt đầy quyến rũ: "Lấy tính cách của cô, khi biết Hồng Loan không rõ tung tích tại Thú thành, ngươi có thể không đến sao?"
Ầm!
Ai ngờ, Hồ Li lời này vừa nói ra, một đạo khí thế cường đại ầm ầm đánh tới, thân mình hắn tức khắc bị quẳng bay ra ngoài, phịch một tiếng, chật vật rơi xuống đất.
Vân Tiêu xé ống tay áo của mình xuống, nhíu mày kiếm, dùng mảnh áo kia lau mắt cho Vân Lạc Phong.
"Vân Tiêu, chàng làm gì vậy?" Vân Lạc Phong lui về phía sau một bước, hỏi.
"Vừa rồi hắn vứt mị nhãn với nàng!"
"Sau đó thì sao?"
"Ta sợ làm bẩn mắt của nàng......"
Khi Vân Lạc Phong quay đầu lại, liền trông thấy biểu tình nghiêm túc của Vân Tiêu, khiến nàng nhịn không được mà phải co rút khóe miệng mấy cái.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Dẫn đầu chính là một người nam nhân trung niên thập phần uy nghiêm, dã tính cương nghị, khuôn mặt anh tuấn, cộng thêm một đám thị vệ phụ trợ, càng tăng thêm khí thế vương giả của ông ta.
"Phụ thân!"
Sắc mặt Y Lợi chợt biến, cung kính cúi đầu, gọi.
"Y Lợi, con lại đoạt người của tỷ tỷ con?" Giọng điệu nam nhân trung niên lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
"Phụ thân, những người này là bằng hữu của phu quân con, cho nên......"
"Hừ!" Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chán ghét liếc nhìn Hồ Li: "Con vì một nam nhân, mà ba lần bốn lượt đối nghịch cùng tỷ tỷ mình, như vậy có đáng hay không?"
Hồ Li bị báo vương điểm danh, nhưng vẫn thảnh thơi tìm cái ghế đá ngồi xuống, khóe miệng ngậm một cọng rơm, nhìn như một tên lưu manh, trong đôi mắt phượng đầy yêu mị kia lại ẩn ẩn hiện hiện ý cười không cho là đúng.