Edit: Bé"ss Heo"ss
Ý tứ của nàng ta trong lời nói vừa rồi đã quá rõ ràng.
Quân Phượng Linh lạnh lùng cười, nữ nhân này là muốn làm trò đoạt nam nhân trước mặt nàng, chẳng lẽ xem nàng như đã chết?
“Ngụy tiểu thư, tất cả Ngụy gia của cô, ta cũng không thích, ta cuộc đời này có mỹ thê Linh nhi, hai trai một gái, đã đủ rồi.”
Đối với ánh mắt của Ngụy Linh, Diệp Cảnh Thần rất chán ghét, giọng điệu cũng lạnh vài phần.
Nhưng Ngụy Linh cũng không tức giận, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Nam nhân nào không muốn quyền thế? Ngụy gia ta tại Đông Châu không phải số một số hai nhưng cũng cầm cờ đi trước, ta lại là người thừa kế Ngụy gia, nếu ngươi cưới ta tương đương với cưới toàn bộ Ngụy gia, Diệp công tử ngươi là người thông minh, ta tin tưởng ngươi biết cái gì là lựa chọn có lợi đối với ngươi.”
Mặt Diệp Cảnh Thần đã đen xuống, nữ nhân vô sỉ như vậy, hắn là lần đầu tiên gặp qua.
“Tránh ra!”
Hắn không định cùng nữ nhân trước mặt nói nhiều lời vô nghĩa, lạnh lùng quát.
“Diệp công tử, ta biết ngươi cùng thê tử ngươi phu thê tình thâm, ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện gậy đánh uyên ương này, như vậy đi, chỉ cần các ngươi vào Ngụy gia ta, ta cho phép nàng trở thành thiếp của ngươi.”
Tuy rằng giọng điệu của Ngụy Linh ôn hòa, mặt tươi cười, nhưng nàng nói lời kia lại như là bố thí.
Giống như, Quân Phượng Linh có thể trở thành thiếp của Diệp Cảnh Thần, còn phải cảm tạ nàng.
Quân Phượng Linh giận quá hóa cười: “Gia phong của Ngụy gia các ngươi chẳng lẽ chính là như thế này? Đầu tiên là ở bên đường cường đoạt hôn phu của người khác? Còn muốn để chính thê của người ta xuống làm thiếp?”
Diệp Cảnh Thần không ngừng vuốt vuốt ngực Quân Phượng Linh, sợ ái thê của mình bị Ngụy Linh chọc tức.
“Quân cô nương.”
Ngụy linh cũng không xưng hô Quân Phượng Linh là Diệp phu nhân, bởi vì nàng vừa nhìn liền không thừa nhận thân phận này của đối phương.
Cho nên, nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta không phải cùng ngươi thương lượng, mà là nói cho ngươi quyết định của ta, ngươi không có quyền nói gì.”
Thời điểm đối mặt với Diệp Cảnh Thần, Ngụy Linh còn tính là khách khí, nhưng ở trước mặt Quân Phượng Linh, khuôn mặt nàng liền lạnh, kiêu căng ngạo mạn nói.
“Ta đây
lại muốn nhìn xem, ngươi có năng lực gì đoạt phu quân của ta!”
Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng, nàng nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm ở bên hông, giằng co cùng Ngụy Linh.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng!”
Ngụy Linh nhẹ nhàng nheo lại hai mắt, phất phất tay, môi nàng hơi hơi mở ra, đang muốn lệnh cho thủ hạ bắt lấy Quân Phượng Linh.
Đột nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ phía sau truyền đến.
“Nghĩa mẫu.”
Quân Phượng Linh chấn động, khiếp sợ ngẩng đầu lên, mắt đẹp của nàng trợn to, kinh ngạc nhìn nữ tử đang đi về phía mình.
“Kỳ Nhi?”
Hai chữ này vừa hạ xuống, nữ tử đã nhào vào trong lòng ngực nàng, nàng hiện lên một gương mặt tươi cười, trên gương mặt kia tràn đầy kích động cùng hưng phấn.
“Nghĩa mẫu, sao người ở chỗ này?”
Từ 5 năm trước, sau khi Quân Phượng Linh rời khỏi Diệp gia, liền không còn có trở về.
Lại nói, bọn họ cũng đã 5 năm không gặp……
Nhớ đến 5 năm cách biệt, mũi Diệp Kỳ chua xót, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
“Kỳ Nhi, con……”
So với Diệp Kỳ kích động, trên mặt Quân Phượng Linh tràn đầy khiếp sợ.
Diệp Kỳ không phải nên ngoan ngoãn ở Vô Hồi Đại Lục sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nếu nàng ở đây, có phải chứng minh Phong Nhi thật sự đang ở bên trong quân thành hay không?
“Nghĩa mẫu, ca ca và tẩu tẩu đều ở chỗ này, con mang người đi tìm bọn họ, có cái gì đến lúc đó lại nói.”
Diệp Kỳ mang theo khuôn mặt sáng lạn đầy nước mắt tươi cười, nàng gắt gao bắt lấy cánh tay Quân Phượng Linh, luyến tiếc buông ra.
“Được, đi tìm huynh tẩu của con.”