Edit: Quỳnh Lê.
Bây giờ nàng mới để ý, Quân gia giăng đèn kết hoa, trên cửa dán hỉ tự, nhìn là biết đang tổ chức hôn lễ.
Không cần phải nói, buổi hôn lễ này chính là của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Tưởng tượng đến dáng người nam nhân hoàn mĩ như thế phải cưới nữ nhân khác, Tần lạc hận đến nghiến răng, nhưng nàng sợ Vân Lạc Phong sẽ vạch trần gương mặt thật của mình trước mặt Bạch Túc, lúc này mới
thúc giục Bạch Túc nhanh rời đi.
Diệp Cảnh Thần hoàn toàn nổi giận.
Nhi tử của mình bội tình bạc nghĩa?
“Vân Tiêu, ngươi ra đây cho ta!” giờ đây Diệp Cảnh Thần đã mất đi vẻ ôn nhuận như ngọc, lập tức gầm lên một tiếng.
Cũng không biết người hắn cần phẫn nộ là Tần Lạc hay Vân Tiêu.
Trong đại sảnh của Quân gia, nhiều người hết nhìn đông rồi nhìn tây nhưng lại chưa rời đi, hiện tại nghe được thanh âm giận dữ của Diệp Cảnh Thần, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì đều là vội vàng chạy ra
ngoài.
Tần Lạc càng thêm luống cuống, nàng gắt gao túm chặt tay của Bạch Túc, có chút không tự tin nói: “Phu quân, thật sự là ta không biết hôm nay Quỷ Đế cưới vợ, nên hiện tại chúng ta vẫn là đi thôi, ta……”
“Lạc nhi không cần sợ, hắn bội tình bạc nghĩa là khuyết điểm của hắn, còn ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi.”
Bạch Túc an ủi Tần Lạc, rồi chuyển con ngươi tà mị hướng về phía sân.
Đôi chân Tần Lạc thiếu chút nữa không thể đứng thẳng, đôi môi trở nên trắng bệch.
Nhưng sau khi nàng chỉ thấy một thân màu đỏ của tân lang là Vân Tiêu ở ngoài, thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Không có Vân Lạc Phong!
Thật quá tốt, chỉ cần không có Vân Lạc Phong thì sẽ không bị Bạch Túc phát hiện.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đám người Quân Lâm Thiên cũng vội vàng bước ra, sắc mặt cũng không được tốt.
Diệp Cảnh Thần nhìn thấy trong đám người không có Vân Lạc Phong thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao hôm nay cũng là đại hôn của hai đứa, Diệp Cảnh Thần không muốn phá hư tâm tình của Vân Lạc Phong, miễn cho nàng phải nhọc lòng.
“Nàng không tiện ra.”
Vân Tiêu tự nhiên biết suy nghĩ của Diệp Cảnh Thần, liền thấp giọng nói.
Thực tế là hắn không muốn để Bạch Túc nhìn thấy Vân Lạc Phong, đặc biệt là ở ngày đại hôn của hai người.
“Tiêu nhi,” săc mặt Diệp Cảnh Thần thay đổi chút nhưng vẫn như cũ tức giận hỏi,
“Vị cô nương này là như thế nào? Nàng nói trước kia ngươi đối nàng cứ dây dưa không dứt, lại bội tình bạc nghĩa.... Không ngờ ngươi
lại làm việc không bằng cầm thú như thế?”
Vân Tiêu quét mắt nhìn Tần Lạc, môi mỏng hơi động: “Ta biết nàng.”
Sau khi nghe được lời này, toàn bộ khách khứa đều thổn thức.
Trước kia bọn họ đều cho rằng Quỷ Đế đối với tình cảm luôn nghiêm túc, nhưng hiện tại........
Đầu tiên là dây dưa không dứt với người ta, sau đó lại không quý trọng mà bội tình bạc nghĩa.
Còn Vân Lạc Phong…… thì ra lại là đoạt phu quân của người khác.
“Ngươi định làm gì?” Hồng Loan thoáng nhìn sắc mặt xanh mét của Nam Cung Vân Dật ở bên cạnh, trầm giọng nói, “Đừng ở hôn lễ của Phong Nhi mà làm loạn!”
Nam Cung Vân Dật trừng mắt nhìn Hồng Loan: “Hôm nay là ngày đại hôn của Vân Lạc Phong, những người này thế nhưng lại muốn làm loạn. Ta phải đi tìm bọn chúng để tính sổ!”
Bất kể là Nam Cung Vân Dật hay Hồng Loan, hai người đều là tin tưởng Vân Tiêu.
Không phải bọn họ hiểu Vân Tiêu mà là bọn họ tin ánh mắt của Vân Lạc Phong.
Nam nhân có thể được Vân Lạc Phong nhìn trúng, sao có thể sẽ kém cỏi!
Hồng Loan kéo tay của Nam Cung Vân Dật lại: “Nếu Vân Tiêu đã không để Phong Nhi ra, liền chứng minh hắn có biện pháp giải quyết, ngươi cứ đứng yên mà chờ diễn biến đi.”
So với đám người Hồng Loan tín nhiệm Vân Tiêu thì những người không rõ chuyện tình đều tỏ ra khinh thường Vân Tiêu, chỉ là ngại Quân gia nên bọn họ không dám nói ra.