Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Cẩm Dục chết (ba)


trước sau

Edit: Quỳnh Lê.

Phụt!

Bàn tay Tần Lạc giống như một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu ngực của người trước mặt.

Máu tươi giống như đóa hoa hồng yêu mị nở rộ trước ngực, dần dần nhiễm hồng khắp xiêm y.

Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt mỹ đang chắn ở trước người mình, nàng chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ có lúc bảo vệ mình.

Phanh!

Thân mình Cẩm Dục ngã thật mạnh trên mặt đất, miệng nàng không ngừng phun ra máu tươi, dung nhan tuyệt mỹ sớm đã bị máu tươi bao trùm.

“Vân cô nương, ngươi là người mà chủ tử muốn bảo vệ, còn ta thân là thuộc hạ của chủ tử, theo lý mà nói thì ta cũng tính là phải bảo vệ ngươi.”

Thanh âm của nàng yếu ớt nhưng đôi mắt lại vô cùng kiên định.

“Những năm gần đây, chủ tử đều gây nhiều phiền toái cho ngươi nhưng mục đích chỉ là muốn gây sự chú ý của ngươi……vì vậy hắn chưa bao giờ muốn gây thương tổn cho ngươi, người mà hắn muốn đả thưởng từ

trước đến nay đều là Vân Tiêu.”

“Hắn hận người, ta không màng tánh mạng thay thế hắn giết người, hắn muốn bảo vệ người, ta đây có dốc hết sức lực cũng muốn thay hắn bảo vệ.”

“Đây……chính là sứ mệnh cả đời của ta.”

Những lời này tựa như nàng đã dùng hết lực lượng của mình để nói, sau đó mí mắt nàng run lên rồi chậm rãi khép lại.

Trong khắc nàng nhắm mắt, trong đầu nàng hiện ra một màn……

Trong biển lửa, khi nàng bất lực ghé vào bên cạnh thân thể của cha mẹ thì một bàn tay trắng nõn mãnh khảnh đưa tới trước mặt nàng……

Một thanh âm tà mị vang ở bên tai.

“Đi theo ta, ta hứa cho ngươi một tương lai tươi sáng, mà ngươi chỉ cần bán sinh mạng của ngươi cho ta.”

……

“Mạng của ta là của chủ tử, hiện tại cũng coi như là trả lại cho ngài ấy……”

Một câu cuối cùng này là Cẩm Dục nói với Bạch Túc, chỉ là nàng chưa nói hết câu thì mí mắt đã hoàn toàn đóng lại, cánh tay rơi trên mặt đất, máu tươi bao trùm thân thể nàng.

“Đồ tiện nhân đáng chết dám ngăn cản ta, được lắm, ngươi sẽ là người đầu tiên bị ta nghiền thành tro bụi!”

Sắc mặt Tần Lạc liền trở nên dữ tợn, giơ tay đánh ra một ngọn lửa sắp sửa bao trùm thân thể Cẩm Dục.

Đúng lúc này, tay nàng bị một cánh tay mạnh mẽ hung hăng bắt
được, ngọn lửa trên tay Tần Lạc liền bị dập tắt.

“Ngươi muốn giết ta sao?”

Nữ tử nhẹ nâng khóe môi, thanh âm lạnh nhạt đầy sát khí: “Chỉ sợ là bản thân ngươi đều không có cơ hội này, huống chi hiện tại chỉ là một phân thân?”

Đáy mắt Tần Lạc đầy hoảng hốt, tại sao nữ nhân này lại phát hiện ra chính mình chỉ là một phân thân?

“Oanh!”

Sát khí trên người Vân Lạc Phong kích động, tóc đen cùng một thân hỉ phục đỏ rực nhảy múa trong gió, phong hoa tuyệt đại.

……

Bạch Túc đứng phía xa nhìn Cẩm Dục nằm trong vũng máu, tròng mắt hắn dần dần co lại, hai bàn tay nắm chặt, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên vô cảm.

“Vân Lạc Phong……” Bạch Túc ngẩng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn Vân Lạc Phong đứng trước mặt Tần Lạc, “Cả đời này, ngươi và Quỷ Đế là đối thủ khó nhằn nhất mà ta gặp được, ta bày ra trăm phương nghìn kế để

bắt ngươi không chỉ bởi vì năng lực của ngươi có thể trợ giúp ta, mà cả vì…… ngươi là nữ nhân cường đại nhất mà ta từng gặp.”

Giống như mỹ nhân ái mộ anh hùng, nam nhân cũng vậy, đối với nữ nhân cường đại thì tự nhiên sinh ra hảo cảm, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.

“Nếu có kiếp sau…… Ta hy vọng có thể trở thành bằng hữu của ngươi, hoặc là đối thủ tâm linh tương thông cũng không tồi,” Bạch Túc cười, “Tần Lạc làm ta bị thương quá nhiều, lừa gạt ta, còn……giết Cẩm Dục, cho nên, nàng là địch nhân của ta, ta biết đây chỉ là phân thân của nàng thôi, nhưng nếu phân thân bị hủy diệt thì bản thân nàng cũng sẽ chịu thương tích nặng nề!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện